Thẩm Hạ Lan lẩm bẩm, trạng thái có chút sa sút.
Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Muốn biết cái này cũng không phải là không có cách.”
“Anh có cách hả?”
“Em có nhớ Thanh Loan của Kình Thiên Minh chúng ta không?”
Câu hỏi đột ngột của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc, thậm chí còn không hiểu ra làm sao.
Không phải là lúc này đang nói tới Hàn Khiếu hả, sao lại nhắc tới Thanh Loan vậy?
Nhưng mà Thẩm Hạ Lan cũng không hỏi, cô chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Diệp Ân Tuấn, ánh mắt đó làm cho trong lòng của Diệp Ân Tuấn ngứa ngáy.
Anh đưa tay ra che mắt Thẩm Hạ Lan lại.
Người phụ nữ này căn bản không biết ánh mắt ngây thơ của mình khiến cho người khác muốn phạm tội đến cỡ nào.
“Sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan có chút bất mãn muốn kéo tay của Diệp Ân Tuấn xuống, lại phát hiện Diệp Ân Tuấn ôm lấy mình từ phía sau, đặt cô ngồi ở trên đùi.
Tư thế này có chút mập mờ, lại làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, nhưng mà hai người đang ở trong phòng, lại là vợ chồng, không có ai nhìn thấy, Thẩm Hạ Lan cứ để mặc anh.
“Nói chuyện thì cứ nói đi, anh làm gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan tùy ý vùng vẫy hai lần liền từ bỏ, dựa ở trong ngực Diệp Ân Tuấn lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh, cô thấp giọng hỏi.
Cảm giác xúc động trong lòng của Diệp Ân Tuấn rốt cuộc đã hòa hoãn rồi, anh thấp giọng nói: “Thanh Loan đang ở nước T.”
“Nhưng mà bây giờ không phải nước T đang phong quốc hả, tín hiệu đã bị giấu rồi, sao anh liên lạc được?”
“Bọn anh có địa chỉ liên lạc và tần số riêng.”
Nói rồi, Diệp Ân Tuấn lại lấy một đồ vật có hình dạng như máy phát tín hiệu, vật đó nhìn có hơi cổ, không khỏi khiến Thẩm Hạ Lan há to miệng.
“Cái này..."
“Suỵt, xem anh biểu diễn là được rồi.”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt, đỡ Thẩm Hạ Lan ngồi qua một bên, sau đó lại trở về phía trước mấy phát tín hiệu, cắm điện vào bắt đầu gõ.
Tiếng gõ có quy luật để Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ngay, có lẽ đây chính là mật mã băng tần.
Cô rất kinh ngạc.
Phương thức truyền đạt rất cổ xưa, nhưng mà bây giờ khoa học kỹ thuật đang phát triển, đã sớm loại bỏ phương thức liên lạc này rồi, lại không nghĩ tới là Diệp Ân Tuấn nhặt được cơ hội.
Phương thức liên hệ như thế này, cho dù tần số có bị người ta chặn lại, nếu như không có mật mã chuyên dụng thì cũng không biết nội dung liên lạc giữa bọn họ.
Thẩm Hạ Lan không thể không nói, đúng là mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy được những chuyện kinh ngạc và vui mừng từ chỗ Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn gửi cái gì Thẩm Hạ Lan không biết, cũng không có hỏi cô, chỉ đứng ở một bên pha một tách trà cho Diệp Ân Tuấn, im lặng chờ đợi.
Không bao lâu sau, đối phương liền truyền đến biến động, làm Thẩm Hạ Lan rất vui mừng.
“Có liên lạc hả?”
“Ừm."
Trái ngược với Thẩm Hạ Lan đang vui mừng, Diệp Ân Tuấn lại bình tĩnh hơn rất nhiều, giống như là căn bản không tồn tại xác suất không liên lạc được.
“Đối phương nói cái gì vậy?”
Lúc này, Thẩm Hạ Lan không biết cái gì hết, lại vô cùng sốt ruột.
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ sốt ruột của Thẩm Hạ Lan, anh đột nhiên cảm thấy Thẩm Hạ Lan như thế này rất đáng yêu, không khỏi cười nói: “Thưởng cho anh một cái, anh sẽ nói cho em biết.”
“Không phải là em pha trà cho anh rồi đó à?”
Thẩm Hạ Lan chỉ vào ly trà trước mặt rồi nói.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Anh muốn thưởng cái khác.”
Thẩm Hạ Lan lập tức nghĩ đến cái gì, sắc mặt đỏ đến cổ, trừng Diệp Ân Tuấn: “Đồ vô liêm sỉ, ngày nào cũng nghĩ những chuyện đó, anh không sợ thận hư hả.”
Diệp Ân Tuấn lập tức sững sờ.
“Thận hư? Anh chỉ muốn em hôn anh một cái, sao thận hư được chứ?”
Lời này vừa mới nói ra, Thẩm Hạ Lan liền biết mình đã hiểu lầm rồi, mặt lập tức đỏ như nhỏ ra máu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!