Diệp Tranh không nói cái gì nữa, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, nhưng mà trong mắt lại lướt qua một tia suy ngẫm.
Sau khi Thẩm Hạ Lan trở về phòng, cảm thấy không có ai thì mới nhanh chóng đi vào trong mật thất, cô không nhìn thấy có một bóng người cũng đi vào theo mình.
“Ai?”
Đợi đến lúc Thẩm Hạ Lan phát giác thì bóng người sau lưng đã tiến vào trong mật thất.
“Cậu ấy sao rồi?”
Hàn Hi Thần sốt ruột đi đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan thấy là Hàn Hi Thần, ít nhiều gì cũng có chút an tâm. Không biết tại sao, cô có thể đề phòng tất cả mọi người, thậm chí là bao gồm cả Trương Linh, nhưng mà cô lại rất yên tâm đối với Hàn Hi Thần.
Có lẽ là cảm thấy anh ta chính là người thân duy nhất của Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan có chút khổ sở mà nói: “Hôm nay anh ấy được đưa về đây, đi ra từ mật đạo, nhưng mà trong lòng bàn tay của anh ấy có giữ một tờ giấy.”
Thẩm Hạ Lan đưa tờ giấy cho Hàn Hi Thần xem.
Ánh mắt của Hàn Hi Thần có hơi tối xuống.
“Em cứ để mặc cho cậu ấy ngủ như thế này?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Không có, Tranh đã kiểm tra rồi, nói là sức khỏe của anh ấy không có vấn đề, chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi, bây giờ mọi người đều đang chờ đợi Ân Tuấn tỉnh dậy.”
“Không phải là cậu ấy đang ngủ thiếp đi đâu, mà là bị cổ phản phệ.”
Hàn Hi Thần nói vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức luống cuống tay chân.
“Cổ hả? Trong thân thể của anh ấy ngoại trừ có một con Hoàng kim Cổ thì đã không còn con khác.”
Đôi mắt của Hàn Hi Thần lập tức nheo lại.
“Hoàng kim Cổ? Hoàng kim Cổ từ đâu ra?”
“Của Trương Linh cho đó.”
Thẩm Hạ Lan liền nói chuyện của Diệp Ân Tuấn cho Hàn Hi Thần nghe.
Hàn Hi Thần vội vàng vạch mắt của Diệp Ân Tuấn ra, trên mí mắt của anh có những sợi chỉ màu vàng giống như là mấy con côn trùng nhỏ, trông vô cùng đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!