Thẩm Hạ Lan nhìn bà Trần yếu đuối trước mặt, cô có cảm giác giống như đây là lần đầu tiên mình quen người phụ nữ này.
Bà ta nói không hề sai.
Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Hạ Lan nghi ngờ Trần Oánh Oánh thật sự không đối đầu với bọn họ, không ngờ bà Trần cũng là người sáng suốt như vậy.
“Bà Trần thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt.”
“Mợ Diệp cũng thật là người có tấm lòng bồ tát, nếu không cô cũng không tìm đến một người đã tàn phế một nửa như tôi đúng không?”
Bà Trần cười nhạt, thái độ điềm nhiên của bà ta lại khiến Thẩm Hạ Lan bái phục.
“Không giấu gì bà, Trương Linh nhận được một con cổ trùng truyền tin, có lẽ là của Trần Oánh Oánh gửi về, cô ta bảo chúng tôi tạm thời án binh bất động, chờ đợi tin tức.’
Vốn dĩ Thẩm Hạ Lan không định nói những điều này nhưng bây giờ lại không nói không được.
Bà Trần hơi ngẩn người, sau đó lập tức liền nói: “Vậy tôi biết bọn họ ở đâu rồi?”
“Ở đâu vậy?”
Thẩm Hạ Lan vô cùng sốt ruột.
Bà Trần lại thấp giọng nói: “Chuyện này tạm thời không thể nói cho cô biết nhưng nếu cô muốn tìm bọn họ thì tốt nhất nên tới nhà con cháu nhà họ Lâm.”
“Con cháu của nhà họ Lâm?”
“Đúng, con cháu nhà họ Lâm mới hiểu về trận pháp, nếu tìm được người này có thể tìm được con bé nhà tôi hoặc mấy người chồng cô.”
Bà Trần nói vậy làm Thẩm Hạ Lan hơi nghi ngờ, cô không kìm được nhớ đến Dao Lạc.
Mấy hôm trước, chính Dao Lạc đã dẫn bọn họ vào trận pháp Âm dương bát quái, chẳng lẽ Dao Lạc là con cháu nhà họ Lâm?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng kích động nhưng cô cũng thấy hơi lo lắng.
Dao Lạc uống thuốc độc vẫn chưa tỉnh lại, cho dù cô ta là con cháu của nhà họ Lâm thì hiện giờ cũng không thể làm gì. Cho dù như vậy nhưng biết được thông tin này, cô cũng cảm thấy vui mừng.
“Cảm ơn bà, bà Trần. Bà nghỉ ngơi cho thật tốt, về sau tôi sẽ lại tới thăm bà.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, khuôn mặt vô cùng dịu dàng.
Bà Trần gật đầu, thấp giọng nói: “Mặc dù bây giờ tôi là người của Bạch Thủy Trại nhưng Trương Gia Trại là nhà mẹ đẻ của tôi. Trong lòng tôi vẫn luôn nhớ đến vụ thảm án diệt trại năm đó. Mợ Diệp, cô không cần nghi ngờ tôi, càng không cần đoán già đoán non về Oánh Oánh nhà tôi, tôi dám dùng tính mạng của mình để bảo đảm Oánh Oánh tuyệt đối không phải là kẻ phản bội, càng không phải là người vong ân phụ nghĩa.”
“Tôi tin.”
Thẩm Hạ Lan rất ít khi tin người khác nhưng giây phút này cô bằng lòng tin bà Trần trước mặt, hoặc cũng có thể bởi vì Trương Gia Trại không còn lại mấy người, hoặc cũng có thể cả hai người đều là người làm mẹ.
Hai người lại nói thêm mấy câu nữa rồi Thẩm Hạ Lan mới đứng lên rời khỏi đó.
Tiêu Nguyệt nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ra khỏi đó, vội vàng đi theo.
“Cháu hỏi được gì rồi à?”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, thấp giọng nói: “Cháu muốn tới bệnh viện thăm Dao Lạc. Dì, dì về trước đi.”
“Hay dì đi cùng với cháu, bệnh viện đông người phức tạp. Dì sợ xảy ra chuyện gì đó.”
Suy nghĩ của Tiêu Nguyệt làm Thẩm Hạ Lan khựng lại một chút.
“Được.”
Thẩm Hạ Lan không từ chối, lái xe cùng Tiêu Nguyệt đến bệnh viện.
Lúc nhìn thấy bọn họ đến Hàn Hi Thần cảm thấy hơi bất ngờ nhưng anh ta cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ thờ ơ nói: “Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, nếu hai người đến đây vì chuyện trận pháp thì có lẽ hai người phải thất vọng rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!