Cô nhớ rất rõ ràng, Hàn Hi Thần từng nói, từ giờ trở đi, em là người phụ nữ của Hàn Hi Thần tôi, sau này nếu ai dám bắt nạt em, em nói với tôi, tôi giúp em đòi lại gấp mười lần.
Lúc đó, Lâm Dao Lạc thực ra đã muốn nói, ba anh giết cả nhà tôi, tôi có thể báo thù sao?
Nhưng cô không nói ra, vì cô có thể nhìn ra, Hàn Hi Thần còn kỳ vọng và mong chờ đối với Hàn Khiếu.
Cô luôn cho rằng Hàn Hi Thần là con trai duy nhất của Hàn Khiếu, Hàn Khiếu nhất định sẽ vô cùng yêu thương anh, chỉ cần cô hủy Hàn Hi Thần, Hàn Khiếu nhất định sẽ đau không muốn sống, nhưng sau khi ở bên Hàn Hi Thần, Lâm Dao Lạc mới phát hiện, Hàn Khiếu căn bản không phải người.
Hàn Hi Thần chỉ gánh danh xưng cậu Hàn, trên thực tế còn không bằng cả người bình thường.
Lâm Dao Lạc biết mình không nên đồng tình Hàn Hi Thần, càng không nên yêu anh, nhưng có lúc tình cảm chính là như vậy, đến không kịp phòng bị. Hàn Hi Thần hết lần này đến lần khác cứu cô khỏi dầu sôi lửa bỏng, trái tim Lâm Dao Lạc đã mất rồi.
Lúc cô lần đầu tiên mang thai, Lâm Dao Lạc sợ hãi.
Lần đầu tiên cô cảm thấy có lỗi với ba mẹ, với tổ tông, cô lại muốn sinh con cho con trai của kẻ thù, muốn khai chi tán diệp cho họ. Chuyện này sao có thể chứ?
Cho nên Lâm Dao Lạc tính kế tất cả, để Hàn Hi Thần cho rằng là Hàn Khiếu làm sảy đứa con của cô, từ đó cũng khiến giữa Hàn Hi Thần và Hàn Khiếu xuất hiện rạn nứt.
Bây giờ nghĩ lại, Lâm Dao Lạc cảm thấy mình sở dĩ muốn tổn thương bản thân cũng không nhẫn tâm tổn thương Hàn Hi Thần, quả thực là vì yêu anh.