Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Sau khi hai người nghỉ ngơi đủ rồi thì liền mang theo Dao Lạc tiếp tục đi ra ngoài, ai cũng không chú ý tới khóe mắt của Dao Lạc rơi xuống một hàng nước mắt.
Rốt cuộc cũng đã bước ra khỏi đường hầm, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn còn chưa biết ở đây là ở đâu.
Bọn họ nhìn xung quanh.
Nơi này đúng là dãy núi, nhưng mà lại không phân biệt được là dãy núi của Bạch Thủy Trại hay là Trương Gia Trại, mà khu vực trước mắt có chút xa lạ.
“Ở đây là đâu vậy, là Bạch Thủy Trại hả?”
Thẩm Hạ Lan nhìn xung quanh, lên tiếng hỏi.
Diệp Ân Tuấn lắc đầu: “Không phải đâu, khoảng cách từ Bạch Thủy Trại đến sau núi rất gần, nhưng mà chúng ta đã đi ba ngày rồi, trong ba ngày nay chắc chắn là Hàn Khiếu đã bố trí trạm gác tìm kiếm chúng ta ở sau núi, hoặc là gần Bạch Thủy Trại. Nhưng mà em nhìn đi, ở đây không có ai ở hết, thậm chí ngay cả tiếng chim hót cũng không nghe thấy, tuyệt đối không phải là ngọn núi phía sau Bạch Thủy Trại.”
Thẩm Hạ Lan cũng phát hiện ra.
Ở đây âm u tử khí, không có sự sống của con người.
“Sao em đột nhiên cảm thấy quỷ dị như thế?”
“Theo sát anh, đừng có để lạc, anh cũng cảm thấy nơi này khá là quái dị.”
Diệp Ân Tuấn bất an, chỉ có thể để Thẩm Hạ Lan theo sát mình.
Thẩm Hạ Lan đỡ Dao Lạc một trái một phải cùng với Diệp Ân Tuấn bước lên phía trước.
Ở đây không có đường, khắp nơi đều là cỏ cây cao hơn con người, bọn họ không thể không một trái một phải đỡ Dao Lạc đi lên phía trước.
Nhưng mà đi một hồi lâu, bọn họ phát hiện lại trở về vị trí ban đầu.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn có chút khó coi.
“Hình như chúng ta vẫn luôn đi xung quanh vị trí ban đầu.”
Thẩm Hạ Lan nói phát hiện của mình ra.
Đương nhiên là Diệp Ân Tuấn cũng nhận ra, anh thấp giọng nói: “Không bằng chúng ta lại đi ra phía sau đi.”
“Được.”
Lại đi thật lâu, lúc bọn họ phát hiện vẫn trở về vị trí ban đầu, trong lòng của Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng.
“Có chuyện gì vậy chứ?”
“Là trận pháp.”