“Nằm một lúc, đường còn dài.”
“Chúng ta rời khỏi Trương Gia Trại như vậy, không hay nhỉ?”
Thẩm Hạ Lan cứ cảm thấy Diệp Ân Tuấn đến Trương Gia Trại chắc là có việc, nhưng hôm nay vậy mà nhân cơ hội đi quét mộ cho Diệp Nam Phương thì trực tiếp chiều ý của Diệp Nghê Nghê đến Tây Song Bản Nạp, có phải không đúng điệu lắm không?
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Chúng ta tới đây là du lịch, nếu Nghê Nghê đã muốn đến Tây Song Bản Nạp ăn uống thì chúng ta nói đi là đi thôi. Với lại, chúng ta vừa tới Trương Gia Trại đã bị đánh lén, về sau sẽ xảy ra chuyện gì nữa không ai biết chính xác được. Nếu đã như vậy, chúng ta việc gì phải ở lại Trương Gia Trại làm bia đạn đợi bọn họ đến bắn chúng ta chứ? Không bằng làm loạn bước chân, muốn đi đâu thì đi, cũng có thể tìm được một chút cơ hội phản ứng.”
Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu được.
Con cáo già như Diệp Ân Tuấn, bạn mãi mãi không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng may mà Thẩm Hạ Lan đã quen với Diệp Ân Tuấn như này, ngoài tin tưởng thì vẫn là tin tưởng.
“Nói thế nào đều là lý của anh.”
“Không, đều là lý của em.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp áp sát lại.
Tài xế ở đằng trước rất tinh mắt mà kéo tấm chắn lên.
Mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ ửng.
“Anh có thể đứng đắn chút không? Có tài xế ở đây đó.”
“Vợ, anh rất đứng đắn, chỉ là muốn ôm em nằm một lúc, không có ý khác.”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ da mặt mỏng của Thẩm Hạ Lan thì không khỏi bật cười.
“Anh còn cười.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy ở trước mặt Diệp Ân Tuấn cô thật sự rất kém.
“Ha ha ha!”
Diệp Ân Tuấn không những không có thu liễm lại, ngược lại cười càng to.
Thẩm Hạ Lan hết cách, trực tiếp kéo cổ của Diệp Ân Tuấn lại, đôi môi đỏ lập tức chặn lại.
Cảm giác tiếp xúc dịu dàng khiến Diệp Ân Tuấn có hơi ngây người, sau đó có chút mừng rỡ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!