Trần Oánh Oánh không ngờ Thẩm Hạ Lan lại sắc bén như vậy nên đã sững người, chỉ một khoảnh khắc sững người này cũng đủ để Thẩm Hạ Lan biết suy đoán của mình đúng 9 trên10.
Diệp Ân Tuấn từ sau khi Thẩm Hạ Lan mở miệng thì không nói gì.
Bên ngoài bắt đầu cứu viện rồi.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn được kéo lên, Trần Oánh Oánh cũng được đưa lên, có điều vừa lên tới thì bị khống chế.
“Thuốc giải.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn rất lạnh, lạnh tới mức không có bất kỳ độ ấm.
Trần Oánh Oánh co rúm một lát mới đưa thuốc giải cho Diệp Ân Tuấn, cũng chỉ vào lúc này, Thẩm Hạ Lan mới nhìn thấy ngón tay của Diệp Ân Tuấn đều đen rồi.
“Anh trúng độc sao?”
Thẩm Hạ Lan cả người không có sức, ánh mắt lo lắng.
Diệp Ân Tuấn dịu dàng nói: “Không sao, anh bế em đi rửa trước.”
Nói xong anh để thuốc giải vào trong túi, lạnh lùng nói: “Nhốt người phụ nữ này lại, tôi muốn biết mọi bí mật của cô ta.”
“Được.”
Vệ sĩ lập tức đi tới, dọa cho Trần Oánh Oánh vội vàng giãy giụa.
“Này này này, các người không thể vong ơn phụ nghĩa như vậy, tôi vừa rồi đã cứu vợ của anh.”
“Nếu không cô bây giờ đã là một người chết rồi.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì không để ý Trần Oánh Oánh nữa rồi bế Thẩm Hạ Lan rời khỏi nhà thờ.
Về tới khu nghỉ ở đằng sau, Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh vội vàng chạy tới.
“Ba, mẹ làm sao vậy?”
“Hai đứa đừng lại đây, mẹ con chỉ là trúng mê hương, nghỉ ngơi một lát là được, hai đứa đi nghỉ ngơi đi. Diệp Tranh, con lại đây một chuyến.”
Diệp Ân Tuấn cuối cùng vẫn khựng lại, giữ lại Diệp Tranh.
Tuy Diệp Nghê Nghê có hơi lo lắng, có điều thấy Diệp Ân Tuấn gọi Diệp Tranh vào thì cũng không lo lắng nhiều nữa.
Cô bé quay về phòng của mình.
Diệp Tranh đi vào phòng, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì nhíu mày.
“Mẹ, mẹ bị người khác hạ độc sao?”
“Có thể giải không?”
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có hơi nghiêm trọng.