Lời nói của Diệp Tranh khiến Diệp Ân Tuấn sững sờ.
Cậu bé cẩn thận như vậy khiến Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc.
Diệp Tranh luôn trầm tĩnh, ngoài đọc sách thì vẫn chỉ đọc sách, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan sợ cậu bé sẽ trở thành một tên mọt sách, nhưng bây giờ nhìn vào khả năng xử lý vấn đề và tài ăn nói của cậu bé, Diệp Ân Tuấn cảm thấy rằng anh và Thẩm Hạ Lan đã nghĩ sai rồi.
Đứa bé Diệp Tranh này, tương lai tiền đồ rất sáng lạng.
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Ân Tuấn nhìn mình, Diệp Tranh có hơi sững người.
“Sao vậy ạ? Con nói sai gì sao?”
Khi Diệp Tranh ngây ra, Diệp Nghê Nghê cười chạy tới, ôm chầm lấy Diệp Tranh, cười nói: “Không có, anh Tranh anh thật tuyệt. Em cảm thấy anh còn thông minh hơn anh của em.”
Lời khen này bỗng khiến Diệp Tranh có hơi ngại.
“Đâu có. Minh Triết mới thật sự thông minh.”
Khi Diệp Tranh nói tới Diệp Minh Triết trong đáy mắt không có bất kỳ ám ảnh gì, chỉ có thích.
Diệp Ân Tuấn biết, cậu bé thật sự đối tốt với Diệp Minh Triết và Diệp Nghê Nghê, cậu bé đã mở lòng mình, là thật sự xem bọn chúng thành anh em và em gái.
Cũng phải, bọn chúng đều là trẻ con, cũng không có ân oán ràng buộc gì, nếu như ba anh em có thể yêu đương đùm bọc lẫn nhau, cho dù Diệp Tranh oán hận anh cũng không sao.
Hận thì hận thôi.
Trái tim của Diệp Ân Tuấn bỗng nới lỏng hơn.
“Được rồi, nếu đã chọn được nơi muốn ở thì chúng ta đi chọn phòng, để vệ sĩ đi theo các con, nơi này không phải Hải Thành, rất nhiều điều chưa biết cũng quá không biết rõ, cho nên mọi việc đều phải cẩn thận, biết chưa?”
Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh gật đầu.
Diệp Tranh cầm tay Diệp Nghê Nghê muốn đi, khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn lại muốn đi vào nhà thờ thì không khỏi gọi một tiếng.
“Ba, ba vẫn muốn vào sao?”
“Phải.”
Diệp Ân Tuấn quay lưng với Diệp Tranh, đáy mắt vụt qua một tia kiên định.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!