Lời nói của Diệp Tranh khiến Diệp Ân Tuấn sửng sốt, anh dường như nghĩ tới điều gì đó.
Lúc anh và Thẩm Hạ Lan mới đến đây thì ở đây chỉ là một nơi hoang vắng, sau đó Diệp Ân Tuấn đã mua lại mảnh đất này và thuê người xây sửa lại nhà thờ tổ tiên, bảo Trương Vũ giám sát chuyện này.
Trương Vũ là người của Trương Gia Trại, nếu biết một số thủ đoạn cũng là điều dễ hiểu, hơn nữa khi tới đây Trương Vũ còn tìm được sách cổ, vậy Trương Vũ là người tạo ra mảng ảo giác này sao?
Khi Diệp Ân Tuấn đang nghi ngờ thì Diệp Tranh đã buông tay anh ra rồi đi vào nhà thờ tổ tiên.
Sợ bị trúng chiêu lần nữa, Diệp Tranh bôi thật nhiều dầu gió cho tỉnh táo.
“Tranh Tranh.”
“Anh Tranh.”
Diệp Ân Tuấn và Diệp Nghê Nghê đồng thời lên tiếng, nhưng đã bị Diệp Tranh ngăn lại.
“Con không sao, mọi người đừng nói chuyện.”
Nói xong, Diệp Tranh nhanh chóng đi quanh nhà thờ tổ tiên kiểm tra.
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn dõi theo Diệp Tranh, anh sợ cậu bé sẽ gặp nguy hiểm.
Cũng không biết Thẩm Hạ Lan thế nào rồi, cô đã biến mất trong nhà thờ tổ tiên, lát nữa anh phải vào trong tìm thử.
Diệp Tranh quan sát rất lâu, sau khi vòng quanh hai ba lượt mới đi ra.
Cậu bé nhìn Diệp Ân Tuấn, khẽ nói: “Là cô giáo của con làm, mê hương và ảo giác ở đây đều là do cô giáo con tạo ra.”
“Cái gì?”
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.
Anh cảm thấy Trương Vũ sẽ có động cơ này, nhưng không nghĩ Trương Linh lại làm chuyện này.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!