Đôi mắt Diệp Tranh bỗng đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.
“Rõ ràng là anh cũng có thể có một gia đình hoàn hảo, có ba mẹ yêu thương anh, bọn anh có thể sống vui vẻ và hạnh phúc, nhưng tất cả đều là do ông ấy. Là ông ấy đã hủy hoại ba anh, là ông ấy đã giết mẹ anh mới khiến anh biến thành trẻ mồ côi. Ông ta thậm chí còn giả vờ tốt bụng nhận nuôi anh, đối xử tốt với anh. Nhưng đó không phải chỉ là ăn nhờ ở đậu sao? Ông ấy đã hủy hoại gia đình anh, chính là ông ấy!”
Diệp Tranh đột nhiên trở nên kích động.
Diệp Nghê Nghê sửng sờ.
Chuyện gì thế này?
Tại sao anh Tranh lại nói như vậy?
Chẳng lẽ anh Tranh không vui vẻ khi sống ở nhà mình sao?
“Anh Tranh, không phải như vậy đâu, không phải đâu, rốt cuộc anh bị sao vậy? Anh Tranh!”
Diệp Nghê Nghê đột nhiên bật dậy khỏi mặt đất, nhanh chóng chạy về phía Diệp Tranh, nắm lấy cánh tay cậu bé lắc mạnh.
“Ba và mẹ thực sự rất tốt với anh mà, anh không cảm nhận được sao? Mẹ vì anh mà bị Phương Thiến hạ độc, bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, nhưng mẹ vẫn đưa anh đi cùng, vì sợ anh bị hãm hại, anh đã quên rồi sao? Sao bây giờ anh có thể nói như vậy được? Nếu mẹ ở đây mà nghe được không phải sẽ rất buồn sao? Anh Tranh, đây không phải là anh, đây không phải là anh! Anh tỉnh táo lại đi được không? Anh Tranh, chúng ta là người một nhà, anh là anh trai của em! Làm sao có thể mặc kệ em được? Anh tỉnh lại đi, anh tỉnh lại đi!”
Những giọt nước mắt của Diệp Nghê Nghê nhỏ giọt trên mu bàn tay của Diệp Tranh.
Diệp Tranh ngẩn người.
Cậu bé lạnh lùng nhìn Diệp Nghê Nghê đang khóc trước mặt, trái tim như bị ai bóp nghẹt.
Tại sao lại khó chịu như vậy?
Tại sao Nghê Nghê lại khóc?
Diệp Tranh muốn đưa tay lau nước mắt cho cô bé, nhưng trong đầu lại đang có một giọng nói trách móc cậu bé.
“Diệp Tranh, mày điên rồi sao? Cô ta là con gái của kẻ thù đã giết ba mày, vậy mà mày lại đau lòng vì cô ta sao?”