Nếu đây là chuyện gì dính líu tới Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn hoàn toàn không nói tình nghĩa với bạn.
Mặc Trì trầm tư giây lát, thấp giọng nói: “Cũng không phải không thể nói với cậu, nhưng chuyện này dù sao cũng là chuyện xấu của nhà họ Mặc chúng tôi, đương nhiên không thể nói với bên ngoài, tôi cũng chỉ nói cho cậu biết, nếu lộ ra tiếng gió, cậu biết đó.”
“Lại uy hiếp tôi. Thú vị sao?”
Diệp Ân Tuấn biết cách làm người của Mặc Trì, đối với anh em mặc dù vẫn trưng ra dáng vẻ thái tử gia, nhưng trước nay chưa từng thực thi.
Mặc Trì cũng có chút cạn lời.
“Diệp Ân Tuấn, cậu như vậy thật không đáng yêu.”
“Đáng yêu không thể hình dung đàn ông, cho nên câu này của cậu tôi xin phép không nhận.”
Công phu mắng người của Diệp Ân Tuấn ngày càng tốt.
Mặc Trì nhìn đồng hồ, thời gian hai người nói chuyện phiếm không ngắn, lúc này mới thấp giọng nói: “Tìm Hoắc Chấn Ninh là vì cô tôi.”
“Cô cậu? cậu còn có cô?”
Diệp Ân Tuấn khẽ kinh ngạc.