Diệp Ân Tuấn nhìn thấy những người xung quanh rất tự giác, anh cũng không nói cái gì nữa mà là đi đến trước mặt Thẩm Hạ
Lan, sát khí vô hạn lập tức được thu hồi.
“Không sao đó chứ?”
Trong mắt của anh là vẻ lo lắng.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu: “Không sao đâu, không làm em bị thương, nhưng mà người này có hơi quen mắt, hình như là em đã gặp đâu đó rồi."
“Hả?”
Diệp Ân Tuấn hơi kinh ngạc.
Tham mưu Từ và Thẩm Hạ Lan không nên có tiếp xúc mới đúng chứ.
Đầu óc Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xoay chuyển, không khỏi xuất hiện một hình ảnh.
Hình ảnh đó là có một bé trai bắt nạt Diệp Nghê Nghê ở cổng nhà Trạm Dực, lúc đó còn có một người phụ nữ ra cãi cọ với cô.
Sau đó, hình như là tham mưu Từ này ra mặt?
Thẩm Hạ Lan nhớ không rõ cho lắm, nhưng mà loáng thoáng có một hình bóng như thế.
“Em nhớ rồi, con trai của người đàn ông này đã từng bắt nạt Nghê Nghê ở cửa nhà của anh cả Trạm.”
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên lạnh đi.
“Bắt nạt con gái của anh à? Hay lắm!”
Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại di động lên gọi cho thủ hạ.
“Chào hỏi cái tên tham mưu Từ kia cho thật đàng hoàng.”
“Rõ rồi, thưa Đại ca."
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Ân Tuấn cũng biết là bây giờ không thể đi dạo nổi nữa, không khỏi buồn bực, anh nói: “Xin lỗi em, lại làm phiên nhã hứng đi dạo của em, đi với anh, hình như là lúc nào cũng xảy ra chuyện gì đó, làm cho em chịu thiệt rồi.”
“Không có gì đâu, em quen rồi mà, cuộc sống như vậy mới thích hợp với chúng ta.”