Nhan Du giật mình, không đợi cô ta nói cái gì, vừa nhìn thấy Hạ Tử Thu đột nhiên quay đầu lại, trong ánh mắt mang theo sự hung tàn làm cho cô ta bất giác run rẩy, thậm chí còn muốn chạy trốn.
Đúng lúc này, Hạ Tử Thu ôm chầm lấy Nhan Du, ôm cô ta thật chặt, một người đàn ông lớn như thế lại rơi nước mắt.
“Tuyết Dương, là em sao, là em có đúng không? Anh biết mà, em sẽ không ác độc như thế, sẽ không vứt bỏ một mình anh ở lại thế giới lạnh lùng như thế này, đừng đi mà Tuyết Dương, cầu xin em đừng để anh một mình mà, có được không?”
Nhan Du đã từng chứng kiến vẻ vô tình và tàn nhẫn của Hạ Tử Thu, lại không ngờ rằng lúc này còn có thể nhìn thấy Hạ Tử Thu khóc.
Anh lại khóc?
Rốt cuộc là tình cảm sâu đậm đến cỡ nào mà chị của cô ta đã qua đời tám chín năm, anh ta vẫn không có cách nào bước ra?
Nếu như Hàn Hi Thần có thể đối xử với cô ta giống như Hạ Tử Thu, cô ta nghĩ là cô ta có thể cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì cho anh ta, đáng tiếc là người đàn ông kia lại không trân trọng mình.
Tròng mắt của Nhan Du cũng đỏ lên.
Cô ta nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Hạ Tử Thu, thở phào một hơi.
Lúc này không cần nói cái gì hết, có nói cũng chỉ sẽ làm Hạ Tử Thu khổ sở, cứ để anh ta mang theo giấc mơ tươi đẹp này mà phát tiết một chút đi.
Hạ Tử Thu khóc giống như là một đứa nhỏ.
Anh ta đã không còn phải ôm lấy không khí lúc mà anh ta muốn ôm bóng hình ấy khi tỉnh dậy vào giữa đêm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!