Sắc mặt của Triệu Ninh trắng đến dọa người, trên cổ còn quấn băng gạc thật dày, cho dù là đang hôn mê, nhưng mà lông mày vẫn nhíu chặt lại cùng một chỗ, giống như là không tin được Diệp Tử sẽ ra tay với anh ta.
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi rồi nói: “Sắp xếp một chút đi, tìm người chăm sóc đặc biệt chăm sóc cho cậu ấy, không thể xuất hiện vấn đề được.”
“Rõ.”
Thủ hạ đưa Triệu Ninh đi.
Thẩm Hạ Lan lại nhìn Diệp Minh Triết, Diệp Minh Triết vẫn còn chưa tỉnh dậy, nhưng mà sẽ không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi cô đi ra, bất tri bất giác đi đến phòng của Nhan Du.
Nhan Du rất bất ngờ vì Thẩm Hạ Lan đến đây.
“Cô đến rồi?”
“Ừm.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, ngồi xuống ở trong phòng của Nhan Du.
Cô không biết mình nên nói gì với Nhan Du, chẳng qua là cô cảm thấy căn phòng này có thể làm cho cô bình tĩnh một chút.
Nhan Du cho là Thẩm Hạ Lan sẽ nói gì đó với mình, nhưng mà từ sau khi Thẩm Hạ Lan bước vào thì cứ ngồi yên ở đó không nói cái gì hết, cái gì cũng không hỏi, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì đó, lại giống như là đang thả lỏng mình.
Cô ta không quen ai ở đây, sau khi chuyện của Hạ Tử Thu xảy ra, cô ta lại tứ cố vô thân, mỗi giờ mỗi khắc ở đây đều lo lắng đề phòng, không biết lúc nào những người anh em đó của Hạ Tử Thu sẽ đến giết cô ta.
Bây giờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan không nói lời nào, Nhan Du có chút bất an.