Lúc này, Diệp Ân Tuấn đã không còn nổi giận và ngang ngược giống như lúc nãy, Thẩm Hạ Lan cũng biết anh làm như vậy có lẽ chỉ là sợ làm tổn thương tới mình, nhưng mà cô lại không thèm phản ứng tới anh.
Người đàn ông này dựa vào cái gì mà cho rằng sau khi anh mắng mình như vậy, mình phải tha thứ cho anh nhanh như vậy?
Thẩm Hạ Lan đưa tay nhận lấy chai nước của Diệp Ân Tuấn đưa cho, nhưng mà không nói chuyện với anh.
Cô mở nắp ra uống một ngụm, nhìn về phía phòng phẫu thuật mà không nói một lời nào, hiển nhiên xem Diệp Ân Tuấn như là người tàng hình.
Diệp Ân Tuấn cười khổ.
Có đôi khi vợ của anh rất đáng yêu, có đôi khi cũng rất cố chấp, chắc có lẽ là bây giờ đang chiến tranh lạnh với anh.
Như thế này cũng tốt, ít nhất sẽ không bởi vì ngôn ngữ kích thích mà làm cho Hoàng kim Cổ trong thân thể của mình xao động một lần nữa.
Diệp Ân Tuấn cũng không giải thích, không nói gì thêm, cứ im lặng ngồi ở đó chờ đợi cùng với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cho là Diệp Ân Tuấn sẽ nói cái gì đó, nhưng mà đợi thật lâu, Diệp Ân Tuấn không nói một câu gì hết, mà cô cũng đã mất đi tâm tư tức giận, dù sao thì con của bọn họ vẫn còn đang ở bên trong.
Lúc bác sĩ mở cửa phòng phẫu thuật ra, Thẩm Hạ Lan đứng phắt dậy.
“Bác sĩ, con trai của tôi như thế nào rồi?”
“Không có gì đáng ngại, cũng may là lệch hướng trái tim mấy xen ti mét, nếu không thì chúng tôi thật sự không có niềm tin để chắc chắn cái gì. Chỉ là bây giờ sức khỏe có hơi yếu ớt, hiệu quả của thuốc mê vẫn còn chưa qua, còn đang mê man, nhưng mà tỉnh dưỡng một đoạn thời gian là sẽ tốt thôi.”
Bác sĩ thở phào một hơi.
Ông ta không biết Diệp Ân Tuấn, nhưng mà khí thế trên người đàn ông này, cùng với Kình Thiên Minh mà anh mang theo, ông ta biết đến.