Diệp Tử kêu khóc, nước mắt rơi ào ào, giống như là thật sự bị uất ức.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn xẹt qua một tia bi thương.
Tử đã từng ngây thơ lương thiện như thế nào, cho dù phản bội anh cũng là vì Triệu Ninh, bởi vì tình yêu tinh khiết ở trong lòng, nhưng mà Tử hiện tại thì sao?
Thiếu chút nữa là cô ta đã giết chết Triệu Ninh.
Bây giờ lại ăn nói lung tung vu oan cho Thẩm Hạ Lan, làm kẻ ác cáo trạng trước.
Từ lúc nào mà Tử ngây thơ ấy lại biến thành một người phụ nữ miệng chỉ nói mấy lời lừa gạt như thế này?
Diệp Ân Tuấn cảm thấy trong lòng rất đau đớn, một cảm giác xa lạ quanh quẩn trong tim anh.
Anh nhàn nhạt mở miệng nói.
“Tử, cô đã lớn lên bên cạnh tôi từ nhỏ, cô nên biết rằng con người của tôi luôn tàn nhẫn, nhưng mà đối với cô, tôi đã nhân từ rất nhiều lần. Bây giờ trong lòng của cô còn có biết đúng sai không hả, còn có cốt nhục tình thân không hả? Minh Triết chỉ là một đứa nhỏ, đó cũng là đứa nhỏ mà cô đã từng bảo vệ che chở trong ngực, lúc cô ra tay với nó, cô có nghĩ tới trong người của nó cũng đang chảy dòng máu giống như cô không?”
Rất hiếm khi mà Diệp Ân Tuấn nói chuyện với Diệp Tử nhiều như thế, nhưng mà hôm nay anh nói lại làm cho Diệp Tử cảm thấy bất an.
“Anh, em đã nói rồi, không phải là em cố ý đâu, là Thẩm Hạ Lan đó,... a!”
Cô ta còn chưa nói xong, Diệp Ân Tuấn lại oán hận kéo mái tóc dài của cô ta, lực tay đó dường như muốn kéo cả da đầu của cô ta xuống, làm cho Diệp Tử không thể không ngẩng đầu nhìn vào mắt của Diệp Ân Tuấn.
Vẻ lạnh lùng tuyệt tình không có nhiệt độ, ánh mắt đó cực kỳ giống như là nhìn một người chết.
Diệp Tử đột nhiên cảm thấy cổ họng chuyển động, nhưng lại không thể nói một chữ nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!