Thẩm Hạ Lan nghe vậy hơi nhíu mày.
Kẻ lang thang?
Kẻ lang thang với ông cụ Tiêu không thù không oán, sao lại tham dự vào? Sợ rằng đây là một thủ pháp che mắt. Nhưng nếu đã có một chút tin tức, vậy thì cách sự thật mà bọn họ muốn biết có phải không còn xa nữa không?
Thẩm Hạ Lan không giấu được sự kích động.
Tô Nam cũng vui vẻ.
Chuyện này năm đó gây chấn động không nhỏ, hơn nữa cụ Tiêu còn là người mà anh ta kính trọng nhất, đương nhiên anh ta hy vọng có thể làm được điều gì đó cho ông ấy.
Nếu như anh hùng trung thành với nước mà không có lấy một sự an ủi của người thân trong gia đình, thì biết bao người dân trong lòng sẽ lạnh lòng chứ.
"Tôi sẽ khẩn trương điều tra chuyện này. Chị cứ yên tâm đi, phía bên anh hai hi vọng chị dâu chăm sóc nhiều hơn."
"Tôi biết rồi, anh ấy là chồng của tôi."
Thẩm Hạ Lan vẫn luôn cười nhạt.
Lúc này Tô Nam mới nhận ra bản thân trước đây đã hiểu sai về Thẩm Hạ Lan.
Anh ta nhìn mọi chuyện dưới góc độ của Diệp Ân Tuấn, giờ nghĩ lại thì Thẩm Hạ Lan đã vì Diệp Ân Tuấn mà từ bỏ những gì chứ?
Những thứ cô từ bỏ e là còn nhiều hơn Diệp Ân Tuấn nữa.
"Chị dâu, tôi xin lỗi."
Lời xin lỗi của Tô Nam là chân thành, trái lại khiến Thẩm Hạ Lan bối rối.
"Sao vô duyên vô cớ xin lỗi thế?"
Tô Nam chỉ cười, nhưng trong nụ cười đã phảng phất thêm một chút thoải mái và thấu hiểu.
"Không có gì, chị cứ coi như tôi bị động kinh đi."
Nói xong, Tô Nam nhấc chân đi về phòng Hạ Tử Thu.
Thẩm Hạ Lan không hiểu ý trong lời của Tô Nam, nhưng cô có thể cảm nhận được ý tốt của Tô Nam, cũng đành phải cười, sau đó quay về Kình Thiên Minh.
Sau khi Thẩm Hạ Lan đi, Diệp Ân Tuấn bình tĩnh lại, lúc đi ra thì không nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nữa, anh liền có chút bối rối.
Có phải thái độ vừa rồi của chính anh không tốt, khiến Thẩm Hạ Lan giận rồi không?
Cô đi đâu rồi chứ?
Rời khỏi anh sao?