Anh biết rõ con đường Hạ Tử Thu chọn là gì nhưng lại không ngăn cản, có thể thấy khi đó sau khi nhận nhiệm vụ rời khỏi quân khu, anh đã có sự thay đổi tâm tính.
Cho nên Diệp Ân Tuấn thật sự không quay về quân khu được nữa.
Cho dù chuyện lúc này có thể giải quyết hoàn mỹ hay không, anh đều không về được.
Trong lòng Tô Nam ít nhiều cũng có chút tiếc nuối.
“Anh hai quyết tâm rời đi rồi đúng không?”
Mới đầu Thẩm Hạ Lan còn chưa hiểu câu này có ý gì, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng thông suốt.
“Tôi tôn trọng lựa chọn của Ân Tuấn, nếu anh ấy không muốn ở lại quân khu thì mọi người cũng đừng khiến anh ấy phiền lòng nữa.”
“Anh ấy vì chị đấy.”
Tô Nam nhìn Thẩm Hạ Lan nói một cách đầy sâu lắng.
Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu nói: “Có lẽ tôi cũng là một phần nguyên nhân, nhưng chắc chắn không phải toàn bộ. Tô Nam, lúc trước anh cởi bỏ quân trang vì Tử Đồng có hối hận không? Hoặc là bây giờ có hối hận không?”
“Đương nhiên là không.”
Tô Nam nói xong mới thấy mình ba phải.
Đúng vậy.
Ở trên người mình thì sao cũng được, nhưng đến phiên Diệp Ân Tuấn lại thấy là Thẩm Hạ Lan vướng chân Diệp Ân Tuấn là sao?
Từ khi nào anh ta đã mắc phải bệnh chung của rất nhiều đàn ông rồi?
“Xin lỗi chị dâu.”
“Không cần phải xin lỗi, tôi không trách anh. Nói chuyện chính đi, tóm lại Hạ Tử Thu sao rồi?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!