Nhưng đây lại là Diệp Ân Tuấn, bởi vì anh ấy không thể chịu được việc Thẩm Hạ Lan đau khổ thêm nữa.
Đây là một cá thể mâu thuẫn. Buông tay thì không nỡ, mà giữ lại thì đau lòng.
Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay anh nói: "Trên đời làm gì có nhiều chữ nếu như vậy? Yêu tức là yêu, nghĩ nhiều cũng vô ích thôi. Chỉ cần anh biết rằng tình cảm của em dành cho anh sẽ không thay đổi là được, dù con đường phía trước như thế nào chỉ cần chúng ta cùng nhau đi là được rồi. Đừng có vì em mà cảm thấy đau lòng. Do có tình yêu của anh mà em mới có thể bước xa hơn ”.
Diệp Ân Tuấn ôm chầm lấy Thẩm Hạ Lan, muôn vàn lời nói kẹt trong cổ họng làm thế nào cũng không thốt ra được.
Ông trời không cho anh một gia đình trọn vẹn, không cho anh một người thân quan tâm đến anh, nhưng lại cho anh một người vợ tốt bụng và xinh đẹp như thế này. Vậy là ông trời vẫn đối xử không tệ với anh phải không?
Sự nóng nảy trong cơ thể từ từ dịu lại, suy nghĩ muốn hủy diệt mọi thứ cũng từ từ mất đi.
"Chúng ta trở về đi."
"Ừm."
Hai người chỉ thu dọn một ít đồ, để bọn trẻ ở trên núi, cử người đến bảo vệ chúng, còn hai người Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn thì đi xuống núi.
Trở lại đô thị lần nữa, Thẩm Hạ Lan có chút khó chịu với khói xe và ô nhiễm không khí ở đây, nhưng không bao lâu cũng thích nghi được.
Con người là thế này, luôn thay đổi bản thân khi môi trường thay đổi để thích nghi với xã hội này.
Khi Diệp Ân Tuấn đưa Thẩm Hạ Lan trở lại Kình Thiên Minh, cả đại sảnh đều cực kỳ bức bối.
Trên khuôn mặt của mọi người mang theo sự phẫn nộ và sát khí, họ nóng lòng muốn băm Nhan Du thành trăm mảnh.
"Nhan Du đâu?"
Thẩm Hạ Lan nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Nhan Du.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!