Thẩm Hạ Lan không ngạc nhiên khi thím Trương làm như vậy.
Nhà họ Diệp là một gia tộc lớn, có sản nghiệp lớn, chỉ cần thím Trương không phải là kẻ ngốc, sau khi biết được bà cụ Diệp không thể mang thai, nhất định sẽ tiếp cận chủ nhân nhà họ Diệp để được gần quan được ban lộc.
Nếu như có thể thành công quyến rũ được chủ nhân nhà họ Diệp, để ông ấy mê hoặc bà ta, có lẽ việc thay thế nữ chủ nhân nhà họ Diệp là rất có khả năng.
Trước đây không nghĩ thím Trương lại là người như vậy, nhưng sau một loạt chuyện đã xảy ra, Thẩm Hạ Lan cảm thấy thím Trương rất có tâm cơ, thậm chí còn rất giỏi chịu đựng, rất biết giả vờ.
Bà cụ Diệp ổn định lại tâm trạng của mình, nói: “Lúc đó ba con sợ sau khi mẹ biết được chuyện này sẽ lại chịu đả kích, nên vẫn luôn giấu mẹ, bắt đầu giữ khoảng cách với thím Trương, hơn nữa còn nhắc đến chuyện đổi người mang thai hộ, lúc đó mẹ không biết xảy ra chuyện gì, ngốc nghếch cho rằng ba con không đồng ý với sự sắp xếp của mẹ, thậm chí còn cảm thấy ba con có người khác ở bên ngoài, nhưng sau một trận cáu gắt, cuối cùng ép đến mức ba con không còn cách nào khác, chỉ có thể làm thụ tinh ống nghiệm. Nhưng tiếc là vẫn không thể thành công.”
“Sau này phải thụ thai ngoài rồi cấy vào cơ thể, mới có thể để thím Trương thành công mang thai. Lúc thím Trương mang thai, trong lòng mẹ có vô vàn cảm xúc, không nói ra được là gì, mẹ biết mẹ sẽ vô cùng thương yêu đứa trẻ này, bởi vì nó là con của người mẹ yêu nhất, nhưng mẹ lại có chút ngăn cách, dù sao thằng bé cũng không ở trong cơ thể của mẹ. Cảm xúc rối rắm này kéo dài đến tận giây phút đứa trẻ được sinh ra, lúc mẹ nhìn thấy Ân Tuấn cười với mẹ, mẹ đột nhiên cảm thấy cả cuộc này đã viên mãn. Đó là nụ cười thuần khiết nhất trên thế giới này, là thứ mà cả đời này mẹ muốn bảo vệ.”
Đôi mắt bà rưng rưng, khóe miệng lại cong lên, nở một nụ cười, quyến rũ như vậy, hiền từ như vậy.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên hiểu được bà.
Một người phụ nữ vì tình yêu mà làm được những điều này, quả thật khiến người khác ngưỡng mộ.
“Thực ra sau khi mọi chuyện kết thúc mẹ có thể để thím Trương rời đi.”
“Đúng vậy, lúc đó ba con cũng nói như vậy, nhưng mẹ sợ đứa nhỏ không được bú sữa mẹ, nên không đồng ý, ngược lại còn giữ thím Trương lại. Mà khoảng thời gian đó thím Trương quả thật giống như một bảo mẫu, chỉ cần cho đứa nhỏ bú xong sẽ đưa đứa nhỏ về bên cạnh mẹ. Mẹ cứ nghĩ mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy.”
“Bà ta không hài lòng khi chỉ làm một bảo mẫu!”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan vô cùng chắc chắn khiến bà cụ Diệp lại cười khổ.
“Đúng vậy, bà ấy quả thật không hài lòng với thân phận bảo mẫu, dần dần mẹ mới phát hiện ra chuyện này, nhưng đã quá muộn. Bà ấy bỏ thuốc mẹ và ba con, cơ thể của ba con đã sụp đổ trong vòng một buổi tối, từ trước đến giờ mẹ không biết bà ấy lại muốn tất cả sản nghiệp của ba con, thậm chí còn muốn ép mẹ nhường vị trí, để con trai của bà ấy trở thành người thừa kế của nhà họ Diệp, mà bà ấy giống như Từ Hi thái hậu, kiểm soát tất cả mọi thứ của nhà họ Diệp.”
Ánh mắt của bà cụ Diệp có chút lạnh lùng.
Thẩm Hạ Lan vô cùng ngạc nhiên.
“Ba bị bà ta giết hại.”
“Đúng vậy.”
Sự tức giận của bà cụ Diệp vô cùng rõ ràng.
“Vậy tại sao mẹ có thể khoan nhượng để bà ta ở lại nhà họ Diệp?”
“Bởi vì lúc đó bà ta đang khống chế Nam Phương, hạ độc Nam Phương. Con có thể tưởng tượng được không? Là một người mẹ ruột, lại hạ độc chính con trai mà mình sinh ra! Chính là vì những thứ quyền lợi và tiền bạc hư vô kia.”
Cả người Thẩm Hạ Lan đều sững sờ.
“Mẹ đã mềm lòng?”
“Đó là con trai của chồng mẹ! Là đứa nhỏ của nhà họ Diệp!”
Bà cụ Diệp đau khổ che mặt mình.
“Mẹ không thể có lỗi với chồng của mẹ, không thể có lỗi với nhà họ Diệp. Thím Trương là do mẹ đưa vào nhà họ Diệp, chồng mẹ cũng là do mẹ gián tiếp hại chết, bởi vì Ân Tuấn vẫn luôn ở bên cạnh mẹ, nên bà ấy không có cơ hội để ra tay, nhưng đứa trẻ còn nhỏ như Nam Phương lại bị bà ấy khống chế, lúc đó mẹ chỉ có thể đạt được thỏa thuận với bà ấy. Mẹ nói là sẽ để Ân Tuấn trở thành người thừa kế của nhà họ Diệp, cho dù bà ấy có khống chế Nam Phương, cùng lắm mẹ mất đi một đứa con trai, cũng không có tổn thất gì với mẹ, nhưng bà ấy lại phải chịu sự tức giận và truy sát của nhà họ Diệp. Có lẽ bà ấy là một người thông minh, từ ngày hôm đó, bà ấy quả thực rất an phận, cũng giải độc của Nam Phương, nhưng giữa chúng ta không thể quay lại được nữa.”
“Những năm tháng đó, vì nhà họ Diệp mà chồng để lại, mẹ không thể không đi sớm về muộn, đương nhiên cũng không chú ý đến Ân Tuấn, cũng vì vậy đã để bà ấy lợi dụng sơ hở, đợi đến khi mẹ phát hiện ra con trai của mẹ đã bắt đầu xa cách mẹ, thậm chí còn không thân thiết với mẹ, tất cả đều quá muộn. Nhưng mẹ lại không thể làm gì được, bởi vì lúc đó nhà họ Diệp cần mẹ.”
Lúc nói đến đây, bà cụ Diệp lại thở dài.
“Mẹ và Ân Tuấn, Nam Phương xa lạ hơn 20 năm, mẹ trơ mắt nhìn thím Trương khống chế 2 đứa nhỏ trong tay mà không làm gì được, đợi đến khi mẹ giao nhà họ Diệp cho Ân Tuấn, mẹ biết thím Trương sẽ ra tay với mẹ, nên mẹ mới rời khỏi Hải Thành, chuyển ra nước ngoài sống. Bên ngoài là để an hưởng tuổi già nhưng trên thực tế chính là vì bảo vệ Ân Tuấn và Nam Phương. Chỉ là mẹ không ngờ, bà ấy lại càng kiêu ngạo và không an phận, thậm chí còn liên hệ với người của Ám Dạ. Nếu như không phải Minh Triết mất tích, mẹ cũng không biết nền móng của bà ta ở nhà họ Diệp bao nhiêu năm nay sâu đến mức nào. Nhưng bây giờ biết rồi, mẹ vẫn không thể động đến bà ta, bởi vì rất nhiều người, rất nhiều người liên quan đến bà ấy, đặc biệt là Ân Tuấn vẫn chưa biết thân phận thực sự của bà ấy, vì vậy chỉ có thể đợi.”
Loại bất lực này không phải người bình thường nào cũng có thể linh hội.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên không biết mình nên nói gì.
Thím Trương vậy mà lại là mẹ ruột của Diệp Ân Tuấn!
Chẳng trách thím Trương nhìn cô không thuận mắt, đây là khuôn mặt điển hình của mẹ chồng khi nhìn con dâu.
Thẩm Hạ Lan có chút không nói nên lời.
“Mẹ không định nói với Ân Tuấn chuyện này sao?”
“Con nói xem, có những chuyện nếu mẹ nói với nó, lại là làm hại nó. Nếu như con cảm thấy giấu giếm sẽ tốt hơn thì cứ giấu. Mẹ thật sự coi thằng bé là người thân của mình mà đối đãi.”
Bà cụ Diệp thở dài, dường như có chút mệt mỏi.
Thẩm Hạ Lan thấy tinh thần bà không được tốt, vội vàng đứng dậy.
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì hôm khác chúng ta nói tiếp, mẹ còn phải giữ gìn sức khỏe của mình, con chỉ hi vọng mẹ có thể trông con giúp con.”
“Được!”
Bà cụ Diệp nói ra tất cả, dường như đột nhiên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Bà lại thở dài, nằm xuống, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan lại không thể bình tĩnh được.
Đột nhiên biết được nhiều bí mật của nhà họ Diệp như vậy, nhất thời cô có chút không tiêu hóa được, nhưng cũng có chút vui vẻ, yên tâm.
Minh Triết vẫn còn sống, hơn nữa còn sống ở một nơi rất tốt, sống dưới sự bảo vệ của nhà họ Diệp, điều này đối với Thẩm Hạ Lan mà nói là một điều an ủi.
Cô mời người chăm sóc đặc biệt cho bà, lúc ra khỏi cửa, lại nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đứng ở cửa, vẻ mặt có chút khó coi.
“Đến lúc nào?”
“Được một lúc rồi.”
Diệp Ân Tuấn muốn cười, nhưng lại không cười nổi.
Thẩm Hạ Lan biết rất có khả năng anh đã nghe được điều gì đó.
“Về phòng thôi, em hơi mệt.”
“Được!”
Diệp Ân Tuấn bế cô lên, cho dù Thẩm Hạ Lan phản đối thế nào cũng không có tác dụng, anh vẫn không chùn bước nhất quyết bế Thẩm Hạ Lan về phòng bệnh.
Nhìn thấy bộ bát đũa trên bàn, ánh mắt Diệp Ân Tuấn sững sờ.
“Em khắc phục được rồi?”
“Không vui sao?”
Thẩm Hạ Lan cười giống như đứa trẻ đạt được giải thưởng.
Khóe miệng của Diệp Ân Tuấn hơi cong lên.
“Vui.”
“Vậy thì phải thưởng nha.”
Thẩm Hạ Lan chu môi, dáng vẻ rõ ràng muốn được thưởng.
Diệp Ân Tuấn cúi đầu xuống, khẽ n hôn Thẩm Hạ Lan, nhưng Thẩm Hạ Lan lại có chút không thỏa mãn, trực tiếp ôm lấy cổ anh, đổi khách thành chủ.
“Hạ Lan, thân thể của em….ô….”
Diệp Ân Tuấn vẫn chưa nói xong, đã bị Thẩm Hạ Lan dùng cách khác để chặn miệng lại.
Sau một nụ hôn sâu, hai người đều thở hổn hển, thậm chí có chút động tình.
Diệp Ân Tuấn bế Thẩm Hạ Lan dựa vào bên giường, đương nhiên anh biết Thẩm Hạ Lan muốn anh vui vẻ, nhưng có một số chuyện một khi đã biết sao có thể vui vẻ được chứ?
“Những chuyện mẹ nói đều là sự thật?”
“Anh hỏi chuyện nào?”
Thẩm Hạ Lân không biết Diệp Ân Tuấn nghe được những gì, nhưng anh đã hỏi, rõ ràng anh thật sự đã nghe thấy, hơn nữa còn rất để ý.
Diệp Ân Tuấn trầm mặc, anh rất muốn hút thuốc, nhưng lúc sờ vào hộp thuốc, anh nhìn Thẩm Hạ Lan, cuối cùng vẫn đặt hộp thuốc lên bàn.
“Không sao, anh có thể hút một điếu, em không để ý đâu.”
Thẩm Hạ Lan biết, có những lúc đàn ông cần nicotin để ổn định lại cảm xúc của mình.
Diệp Ân Tuấn lại nói: “Anh để ý. Khói thuốc rất có hại với em, không phải anh không biết.”
“Cai nhé.”
Thẩm Hạ Lan lấy hộp thuốc qua.
“Được.”
Diệp Ân Tuấn không chút do dự.
Bản thân anh không phải là quá nghiện thuốc.
Học hút thuốc là năm năm trước, lúc biết được Thẩm Hạ Lan chon vùi trong biển lửa mới bắt đầu, lúc đó hận không thể đi cùng cô, nhưng nhà họ Diệp vẫn còn rất nhiều chuyện cần anh giải quyết, anh chỉ có thể dùng thuốc và rượu để làm tê liệt mình.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan và con đều ở bên cạnh, vì sức khỏe của bọn họ, anh cũng nên cai thuốc.
Thẩm Hạ Lan không ngờ Diệp Ân Tuấn lại trả lời một cách dứt khoát như vậy, có chút ngạc nhiên nói: “Không đấu tranh một chút?”
“Cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, đấu tranh làm gì.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan lúc này rất đáng yêu.
Trên đời này, vậy mà lại có một người vợ khuyên chồng mình đấu tranh một chút về chuyện bỏ thuốc, có lẽ cũng chỉ có người kỳ lạ như cô.
Thấy Diệp Ân Tuấn cười, Thẩm Hạ Lan hừ một tiếng, sau đó lại đặt hộp thuốc lên bàn.
“Sao em cảm thấy anh đang cố ý đào hố để em nhảy vào nhỉ.”
“Em nghĩ nhiều rồi. Cái đầu này của em không cần anh phải đào hố, em cứ vậy nhảy thôi.”
“Diệp Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan có chút tức giận đạp anh một cái, khiến anh bật cười, ngay sau đó anh đã nhanh chóng giữ lấy cái chân nhỏ của cô, đè thấp giọng nói: “Em muốn làm gì?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!