Hạ Tử Thu cất bước đi ra ngoài.
“Mọi chuyện ở đây giao cho cậu.”
Người phụ nữ đáng chết!
Vẫn không chịu từ bỏ sao?
Khóe miệng của Hạ Tử Thu nhếch lên lộ ra nụ cười tàn khốc, khiến người ta kinh hãi.
Tất cả mọi người không dám thở mạnh, thấy bóng lưng của Hạ Tử Thu rời khỏi rồi, cỗ uy áp nghẹt thở đó mới biến mất.
“Cậu nói anh Thu lần này liệu có...”
Một thủ hạ hỏi một tên thủ hạ khác.
Tên thủ hạ kia lắc đầu nói: “Cậu dám bàn luận về anh Thu, không cần mạng rồi sao?”
Sắc mặt của đối phương lập tức tái nhợt, vội vàng im miệng, nhìn xung quanh, khi phát hiện ngoài hai bọn họ ra không có ai nghe thấy lời này mới thở phào.
Hạ Tử Thu ngược lại không biết tâm tư hiện nay của thủ hạ, anh ta tức tối quay về biệt thự của mình, còn chưa bước vào thì ngửi được mùi máu tanh nồng nặc.
“Anh Thu, anh về rồi?”
Đại đội trưởng Trịnh Hạo của đội thủ vệ vội vàng đi tới, sắc mặt không phải quá tốt.
“Có bao nhiêu anh em bị thương?”
Mắt của Hạ Tử Thu lạnh đến đáng sợ.
Trịnh Hạo đau lòng nói: “Năm người, đều là anh em năm đó chúng ta một tay đề bạt, có người chảy máu quá nhiều, đã đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi, vẫn chưa biết kết quả sẽ như thế nào.”
Mắt của Hạ Tử Thu càng lạnh.
“Cô ta đâu?”
Chữ “cô ta” đó giống như rít từ trong kẽ răng, hận không thể róc xương lột da người phụ nữ đó.
Trịnh Hạo có hơi tức giận, nhưng ở trước mặt Hạ Tử Thu đã nhẫn nhịn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!