“Được rồi được rồi, em ăn đi.”
Diệp Ân Tuấn cưng chiều buông lỏng tay ra, nhưng mà lúc Thẩm Hạ Lan tiếp tục cầm lấy bánh bao hấp, Diệp Ân Tuấn lại nhàn nhạt nói: “Đã điều tra được nguyên nhân cái chết của Tống Hải Đình rồi, em nhất định phải ăn no bụng như thế à?”
Lời nói này thành công làm Thẩm Hạ Lan phải bỏ cái bánh bao hấp ở trong tay xuống.
“Anh cố ý.”
Thẩm Hạ Lan lên án, Diệp Ân Tuấn chẳng trốn tránh, nhẹ gật đầu rồi nói: “Đúng vậy đó, anh cố ý đó, như thế nào hả, em có ý kiến à?”
“Hừ!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn hiện tại rất xấu xa.
Cô nhìn đồ ăn trước mắt rồi nói: “Lấy đi nhanh lên đi.”
“Ok.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp bưng ra ngoài, đã sớm có nhân viên phục vụ chờ ở bên ngoài, nhận lấy cái đĩa ở trong tay của Diệp Ân Tuấn, quay người đi khỏi phòng nghỉ.
Trong lòng của Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút khó chịu.
Rốt cuộc thì nguyên nhân tự sát của Tống Hải Đình là cái gì vậy?
Lúc Diệp Ân Tuấn trở về liền nhìn thấy Thẩm Hạ Lan dùng một tay chống cằm, mắt híp lại suy nghĩ chuyện gì đó.
Anh ôm Thẩm Hạ Lan từ phía sau.
“Em không..."
“Đừng có cử động, anh chỉ muốn ôm em một lát thôi.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan dừng lại động tác, than nhẹ một tiếng rồi tìm một vị trí thoải mái dựa vào lồng ngực anh, thấp giọng nói: “Tống Hải Đình tự sát không phải là ngoài ý muốn, có đúng không?”