Cả quá trình người không ăn bao nhiêu chỉ có Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan thấy anh như vậy, ép anh ăn một ít rau, uống một bát canh mới coi như xong chuyện.
Hồ Ngọc Duyên lần nữa bị nghẹn trong màn cơm chó.
Cô ta quyết định bất luận thế nào cũng không thể ở đây, sẽ bị ngược đãi.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Hạ Lan kéo Hồ Ngọc Duyên nói chuyện, bọn trẻ cũng tìm thú vui của riêng mình.
Diệp Ân Tuấn vốn định ở bên vợ, nhưng bây giờ vợ bị Hồ Ngọc Duyên chiếm mất, anh chỉ đành đến thư phòng.
Hồ Ngọc Duyên nhìn căn nhà tráng lệ này, cười rồi nói: “Lão Diệp nhà các em thật sự chiều em tới tận trời rồi.”
“Nói cứ như anh họ em không chiều chị vậy.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến khóe miệng của Hồ Ngọc Duyên hơi cong lên.
“Đương nhiên rồi, Dật Hiên nhà tụi chị cũng rất tốt.”
Lời này khiến Thẩm Hạ Lan thấy hơi ê răng, có điều lại rất an ủi.
Nhớ lại lúc đầu khi quen Tống Dật Hiên, cô thế nào cũng không ngờ anh ta sẽ tìm được cô gái xinh đẹp khí chất như Hồ Ngọc Duyên.
Duyên phận, có khi thật sự rất kỳ diệu.
Hai người ngồi ở dưới cây mai, nhìn bầu trời bên ngoài đang dần tối lại, nhưng không cảm thấy lạnh.
“Vào trong thôi, anh họ trở về chắc còn cần một lúc nữa.”
Thẩm Hạ Lan kéo tay của Hồ Ngọc Duyên nói.
Hồ Ngọc Duyên lại nhíu mày nói: “Ba chồng rất sa sút sao?”
Câu này cô ta muốn hỏi từ trước đó rất lâu, nhưng sợ Tống Dật Hiên không vui, cho nên nhịn. Sau khi đến đây đám Diệp Ân Tuấn đối đãi nhiệt tình, khiến cô ta không tìm được cơ hội hỏi.
Hiện nay mặt trời đã dần xuống núi, Tống Dật Hiên vẫn chưa quay về, Hồ Ngọc Duyên không khỏi có hơi lo lắng.
Thẩm Hạ Lan nghĩ tới dáng vẻ của Tống Hải Đình, không biết nên nói thế nào, chỉ thấp giọng nói: “Anh họ sẽ xử lý ổn thôi, chị yên tâm đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!