Câu này của Diệp Ân Tuấn mang theo chút ghét bỏ.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên không nói nên lời.
“Bọn nhỏ cũng đi du lịch với chúng ta mà, anh không thể thiên vị như vậy được.”
“Đoán chừng bây giờ bọn nó đang vui chơi thỏa thích, em gọi thì bọn nó cũng không về đâu, không tin thì gọi thử xem.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan không tin.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Minh Triết.
“Con trai, về ăn cơm.”
“Mẹ ơi, mẹ ăn với Lão Diệp đi, con có việc bận, trở về nói sau.”
Diệp Minh Triết nói xong thì cúp máy khiến Thẩm Hạ Lan rất lúng túng.
“Nó thì bận cái gì chứ?”
“Bận máy tính, có người muốn so tài với nó.”
Diệp Ân Tuấn thản nhiên nói.
“Ai?”
“Ngân Hồ.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng mà nhất thời không nhớ ra được, chắc là Diệp Ân Tuấn từng kể, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy mình đã từng nghe qua cái biệt danh này rồi.
Thấy Thẩm Hạ Lan nhíu mày, Diệp Ân Tuấn duỗi ngón tay gõ nhẹ lên trán cô.
“Ăn cơm.”
“Còn có đứa chưa gọi.”
Thẩm Hạ Lan không tin mà tiếp tục gọi cho Diệp Tranh.
“Mẹ, con có một số vấn đề y học muốn học hỏi, mẹ với ba ăn đi.”
Nói xong, cậu bé cúp cái rụp.
Thẩm Hạ Lan chán nản, cô lại gọi cho Diệp Nghê Nghê.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!