Thẩm Hạ Lan nghe xong, rất lâu cũng không nói gì.
Sao lại vậy được?
Thật đáng ghét!
"Mẹ anh có ý gì? Đã chết rồi mà vẫn không tha cho anh, bà ta không thích nhìn anh sống một cuộc sống bình thường sao? Mẹ của người khác đều sẽ liều mạng để cho con mình được sống tốt, còn bà ta thì sao? Cho dù bà ta chết rồi, trước khi chết cũng phải tính kế anh một phen. Diệp Ân Tuấn, bây giờ em rất muốn đến Trương Gia Trại lấy thi cốt mẹ anh ra đánh.”
"Được.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến giọng nói tức giận của Thẩm Hạ Lan đột ngột ngừng lại.
"Anh nói gì?"
"Không phải em nói muốn quất xác sao? Bà ta cũng hoá thành tro cốt rồi, quất xác là không được, nhưng đem tro cốt đi quăng rải khắp nơi thì chắc vẫn được đó.”
Diệp Ân Tuấn nói một cách không chút cảm xúc, lập tức khiến Thẩm Hạ Lan há hốc mồm, không biết nên nói gì nữa.
Rải tro cốt?
Là tiêu huỷ tro cốt sao?
Sự căm ghét của Diệp Ân Tuấn đối với mẹ Trương mãnh liệt như vậy sao?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nắm lấy tay Diệp Ân Tuấn, trầm tư một hồi rồi nói: "Hay là chúng ta tạm thời đừng ra ngoài nữa, anh qua bên Tô Nam kiểm tra đi, có lẽ Tô Nam có cách khiến hoàng kim cổ rời khỏi cơ thể anh đó.”