Hơi mát từ vị trí của lồng ngực truyền đến khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy hạnh phúc không thể tả nổi.
Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan tình cảm như vậy, ông cụ Tiêu không khỏi cười nói: “Ân Tuấn, cháu đừng có chiều hư con bé này, sau này nó hành chết cháu, thì coi cháu làm thế nào?”
“Cháu chiều người phụ nữ của cháu thế nào, trong lòng cháu rõ, không cần ông phí tâm.”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn hơi lạnh, những lời nói ra cũng sắc bén hơn một chút, không khỏi khiến Thẩm Hạ Lan, Diệp Minh Triết, ông cụ Tiêu sững sờ.
"Ân Tuấn, anh bị sao vậy?"
Thẩm Hạ Lan kéo anh một cái, vốn chỉ muốn làm khẩu khí Diệp Ân Tuấn dịu hoà lại, nhưng không ngờ khẩu khí Diệp Ân Tuấn lại càng lạnh xuống.
"Cháu có chuyện muốn thỉnh giáo ông, không biết hành động diệt trại của Trương Gia Trại năm đó là vì sao?”
Diệp Ân Tuấn vừa nói ra lời này, sắc mặt của ông cụ Tiêu lập tức thay đổi, Thẩm Hạ Lan cũng có chút kinh ngạc nhìn Diệp Ân Tuấn, luôn cảm thấy khi anh nói câu này, trong giọng nói có mang theo một tia sát khí.
Đó là ảo giác của mình sao?
Thẩm Hạ Lan không dám lên tiếng, cô nhớ tới cách đây không lâu bộ dạng Diệp Ân Tuấn đối xử với bản thân mình, lúc đó Diệp Ân Tuấn giống như thần trí bất minh, còn bây giờ thì sao?
Cô lại liếc nhìn Diệp Ân Tuấn một cái, ánh mắt trong veo đó, không hề giống với thần trí bất minh chút nào, không khỏi nhíu mày.
Ông cụ Tiêu chỉ khựng lại một chút, khi nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, nhàn nhạt mở miệng.
"Vấn đề này là hoạt động quân sự, chắc cháu cũng biết, bọn ta đều có hiệp nghị bảo mật, chuyện này không thể nói.”
"Ồ, cũng đúng, có hiệp nghị bảo mật.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên bật cười, một nụ cười rất tà mị, khiến trái tim Thẩm Hạ Lan không khỏi run lên.
Trước đây anh không cười như vậy, nhưng nụ cười này khiến người ta cảm thấy khuynh quốc khuynh thành, thậm chí còn có chút nam tính mê người.
Thẩm Hạ Lan lập tức tiến lên, ôm lấy cánh tay của anh nói: "Sao anh đột nhiên nhớ tới hỏi thăm chuyện Trương Gia Trại vậy?”