Khi hai chữ cuối cùng hiện lên trong đầu Diệp Ân Tuấn, anh đột nhiên chấn kinh.
Sao lại có cảm giác như vậy chứ?
Không lẽ...
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn đột nhiên có chút trầm xuống.
"Ba đến thư phòng một chuyến, con chăm sóc Nghê Nghê cho tốt, cũng đừng có làm phiền mẹ nghỉ ngơi. Nếu như mẹ có hỏi, con cứ nói ba ở thư phòng xử lý chuyện, biết chưa?”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì đứng dậy và rời, nhưng cảm thấy tay áo mình bị ai đó túm lại.
Anh dừng một chút, quay đầu lại, thì nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Minh Triết đang nắm chặt cổ tay áo của mình, hỏi: "Lão Diệp, bất kể ba thế nào, ba đều là ba của con đúng không?”
Trái tim Diệp Ân Tuấn đột nhiên run lên một cái, một cơn đau và sự thương cảm không thể giải thích được ngay lập tức bao trùm lấy anh, khiến anh có chút khó chịu.
"Cái này không phải là lời thừa thải sao.”
Anh nhếch khóe môi cười, vẻ mặt quen thuộc đó khiến trái tim bất an của Diệp Minh Triết có chút thả lỏng.
"Con biết rồi, ba đi bận đi.”
Diệp Minh Triết buông Diệp Ân Tuấn ra.
Tuy rằng tính tình có chút thay đổi, nhưng Diệp Minh Triết phát hiện vừa rồi anh vẫn là anh, vẫn là lão Diệp mà cậu thích.
Khi Diệp Ân Tuấn quay người lại, sắc mặt khẽ trầm xuống.
Hay cho Trương Linh!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!