“Khụ khụ, gia chủ, tôi đến đây để cứu người.”
Trương Linh vội vàng mở miệng.
Nếu như không lên tiếng, chỉ sợ là mình sẽ thật sự chết ở đây.
Bà ta chưa từng nghĩ tới mình sẽ lấy tư thái này, dáng vẻ hèn mọn này để gặp gia chủ của mình. Trương Linh không nói được trong lòng có cảm giác gì, nhưng mà đây chính là sứ mệnh của bà ta.
Chính là sứ mệnh mà nếu như đời này bà ta không hoàn thành, bà ta cũng phải để đời tiếp theo hoàn thành.
Diệp Ân Tuấn hừ lạnh một tiếng, đột nhiên lại nở nụ cười.
Vốn dĩ người đàn ông này đã rất đẹp trai, nhưng mà dáng vẻ lạnh lùng của trước kia làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Nhưng mà ngày hôm nay, nụ cười của anh lại mang theo một tia quỷ dị và xinh đẹp, cùng với đôi mắt đỏ ngầu ấy, làm cho người khác không rét mà run. Dường như nụ cười này là Diêm La đòi mạng, là Mạn Đà La Hoa đến từ địa ngục, khiến cho người khác vừa kinh ngạc vừa cảm thấy sợ hãi với cái chết.
Trương Linh đột nhiên cảm thấy mình nuốt vào có hơi khó khăn.
Bà ta vội vàng nói: “Cổ trên người của gia chủ không phải là do tôi gieo.”
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn dịu lại, tiện tay ném Trương Linh ra ngoài.
Rầm một tiếng, Trương Linh đập lên vách tường rồi ngã sấp xuống, đau đến nỗi lục phủ ngũ tạng giống như lệch vị trí, cũng không dám rên một tiếng, vội vàng quỳ gối ở trước mặt của Diệp Ân Tuấn, dáng vẻ hèn mọn đó quả thật không giống như là bộ dạng phách lối của Diêm Vương sống trong lời đồn.
Diệp Ân Tuấn làm như không thấy hành vi hèn mọn của bà ta, trông như là bà ta nên làm như vậy.
Anh ngồi lại trên giường, khó chịu nhíu mày với chất lỏng màu đen phát ra mùi hôi thối nồng nặc.
“Cổ này là do ai đã hạ?”
Giọng nói của anh lạnh lẽo, không có nhiệt độ, đôi mắt đó vẫn còn đỏ.
Anh nhìn ra được đây là phòng của anh và Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đâu rồi?
Trong lòng đột nhiên khẽ động, trong nháy mắt sát khí lại bao trùm cả căn phòng.
“Bà làm tổn thương người phụ nữ của tôi?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!