Diệp Tranh giống như một động vật nhỏ đáng thương cầu xin, giữ chặt một tay ấm áp cuối cùng.
Thẩm Hạ Lan như ý thức được cái gì đó, cảm thấy mình làm như vậy có hơi tàn nhẫn.
Tại sao mình lại lộ ra tâm trạng bi quan trước mặt của đứa nhỏ chứ,
Tâm tư của Diệp Tranh cũng nhạy cảm, cậu bé có thể lập tức nhìn thấy Thẩm Hạ Lan có suy nghĩ muốn đi theo Diệp Ân Tuấn.
Cậu bé khiếp sợ không thôi, lại càng thêm sợ hãi.
Cậu bé không biết cuộc sống không có ba mẹ, Minh Triết, Nghê Nghê cùng với cậu bé sẽ như thế nào!
Đúng là bên cạnh sẽ còn rất nhiều người quan tâm tới bọn nó, nhưng mà những người đó không có cách nào thay thế địa vị của ba mẹ ở trong lòng của bọn nhỏ.
Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Tranh vào trong lòng, thấp giọng nói: “Là mẹ không tốt, để con lo lắng rồi, con liên lạc với Trương Linh đi, mặc kệ bà ta muốn làm cái gì, chỉ cần có thể cứu được Ân Tuấn, cho dù có muốn toàn bộ tài sản nhà họ Diệp mẹ cũng có thể đồng ý với bà ta.”
Thẩm Hạ Lan nói điều này khá bá đạo.
Tài sản của nhà họ Diệp có bao nhiêu, Thẩm Hạ Lan không biết rõ, cũng không tìm người kiểm toán, chỉ biết là một tập đoàn là có thể để rất nhiều người ăn cả mấy đời, huống hồ gì còn có khoáng sản ở bên phía châu phi.
Nhưng nếu như có thể dùng khối tài sản này để đổi lại một Diệp Ân Tuấn khỏe mạnh, cô không quan tâm, cũng không quan trọng những vật ngoài thân.
Diệp Tranh nhẹ gật đầu, cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, nhưng mà không nói giống như Thẩm Hạ Lan đã nói.
Tài sản của nhà họ Diệp rất nhiều, đủ để cho một người mê mẩn tới nỗi mất cả bản thân.
Thẩm Hạ Lan không quan tâm, chưa chắc là Trương Linh sẽ không quan tâm.
Nếu như bà ta thật sự muốn làm chút gì đó, chỉ dựa vào tài sản của nhà họ Diệp cũng đã đủ để bà ta làm rất nhiều chuyện.