“Mẹ ơi, không phải là con..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé trắng bệch.
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Tranh như thế này, không khỏi cầm tay của cậu bé, thấp giọng nói: “Mẹ hiểu là trong lòng của con có suy nghĩ như vậy cũng là vì ba con, con nói cho mẹ nghe lý do mà con muốn tìm Trương Linh đi.”
“Con không thể nhìn ra được ba bị trúng độc gì, con càng không thể nhìn ra ba bị trúng độc từ lúc nào, chỉ là hiện tại loại độc đó đã bắt đầu xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, nếu như tiếp tục nữa, con sợ là..."
Diệp Tranh không nói những điều còn lại, nhưng mà Thẩm Hạ Lan có thể hiểu được.
Không còn nhiều thời gian?
Năm chữ đơn giản này giống như nặng nghìn cân, trực tiếp đập vào lồng ngực của Thẩm Hạ Lan.
Cô run rẩy, hoảng sợ ngã ngồi trên ghế, hai mắt nóng lên, lại bị cô hung hăng đè xuống.
“Mẹ ơi..."
Diệp Tranh có chút lo lắng, cũng khổ sở.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy ánh mắt của Diệp Tranh, cô đột nhiên kịp phản ứng, làm sao mà người khổ chỉ có một mình cô được chứ?
Diệp Tranh còn nhỏ như vậy, lại phải đối mặt với lựa chọn khó khăn, bây giờ cậu bé đã mở miệng với mình, cũng nói rõ cậu bé đã hiểu rõ Trương Linh.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, cô thấp giọng hỏi: “Có phải con cảm thấy bà ta là người của Trương gia trại, cho nên con nghĩ nếu như bà ta có thể đến đây xem bệnh cho ba con thì sẽ tốt hơn?”
Nói cho cùng, đứa nhỏ này thật sự đặt Diệp Ân Tuấn vào đầu tim của mình.
Diệp Tranh khó khăn nhẹ gật đầu, mắt cũng đỏ lên.
“Con gọi đi, gọi điện thoại cho bà ta đi xem xem bà ta nói như thế nào.”
Thẩm Hạ Lan nói vậy, Diệp Tranh liền ngẩng đầu lên.
“Mẹ ơi, mẹ không sợ ..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!