Đều là con của nhà họ Diệp, giống gen nhau, làm sao mà một người có IQ 210, còn một người thì có IQ bình thường được chứ?
Sợ là Diệp Nam Phương cố ý giấu đi.
Là để tự vệ hay là vì cái gì khác, bây giờ Thẩm Hạ Lan không thể nào kiểm tra, nhưng mà đối với trí thông minh của Diệp Tranh, Thẩm Hạ Lan lại vô cùng chắc chắn.
Đứa nhỏ này tuyệt đối không phải là người bình thường.
Hình như là Diệp Tranh không ngờ tới Thẩm Hạ Lan trả lời dứt khoát như thế, không khỏi ngây ra một lúc, sau đó mới bối rối hỏi: “Con có thể hỏi mẹ rốt cuộc là sư phụ của con đã làm chuyện gì mà để ba mẹ phải chú ý như vậy không ạ?”
“Bà ta là người quốc chủ nước F, nghe lệnh đến đây giết dì cả của mẹ là Tiêu Nguyệt.”
Thẩm Hạ Lan cũng không giấu giếm.
Trước kia cũng không muốn nói cho Diệp Tranh biết, là không hi vọng đứa nhỏ này chấp nhận quá nhiều thứ, nhưng mà bắt đầu kể từ khi Diệp Tranh hỏi cô, Thẩm Hạ Lan biết Diệp Tranh đã biết chuyện gì đó.
Cùng với việc tương lai bị người khác lợi dụng chuyện này mà chia rẽ mối quan hệ của Diệp Tranh với người trong nhà, chẳng bằng bây giờ nói hết toàn bộ để Diệp Tranh hiểu được mối quan hệ trong đó, cũng là có thể để Diệp Tranh lựa chọn và trải nghiệm.
Vốn dĩ còn tưởng là cần phải che chở cho cậu bé lớn lên trong vô tư, nhưng mà vũng nước này của nhà họ Diệp quá sâu, quá tối, dường như là muốn giữ được sự đơn thuần của một đứa trẻ là chuyện quá xa xỉ.
Một cảm giác bất lực xuất hiện trong đáy lòng Thẩm Hạ Lan.
Diệp Tranh nghĩ mãi cũng không nghĩ tới đáp án lại là như thế này, lại tiếp tục ngây ra một lúc.
Sư phụ muốn giết dì cả của mẹ hả?
Cậu bé biết mối quan hệ của Tiêu Nguyệt và Thẩm Hạ Lan, tuy bình thường thấy Thẩm Hạ Lan không quan tâm lắm, nhưng mà Diệp Tranh biết rằng Thẩm Hạ Lan rất xem trọng tình thân.
Nếu là như vậy, sư phụ thật sự đứng bên phe đối lập của bọn họ.