Vừa mới bước vào phòng, Diệp Ân Tuấn liền thấp giọng nói: “Anh đi vào nhà vệ sinh cái nha, em xếp đồ trước đi.”
“Được rồi.”
Thẩm Hạ Lan không nghi ngờ gì, trực tiếp đi qua một bên bắt đầu xếp đồ.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đi vào trong nhà vệ sinh, anh quỳ hai chân trên sàn nhà.
Đầu đau như búa bổ.
Có chuyện gì vậy chứ?
Cơn đau đầu lần này kịch liệt như thế, nếu như không phải sức nhẫn nại của anh kinh người, chỉ sợ là bây giờ anh đã lộ ra sơ hở trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn đau đến nỗi thiếu chút nữa kêu thành tiếng, cảm thấy như có thứ gì đó ở trong đầu đang muốn bay ra ngoài.
Mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng anh, làm thấm ướt quần áo của anh, sắc mặt trắng bệch trong vô cùng dọa người.
Anh cắn chặt hàm răng, không thể ngăn cản cơn đau ập tới, nhưng mà anh vẫn nhanh chóng bước lên mở vòi hoa sen ra, tiếng nước chảy ào ào vang vọng trong phòng tắm, cũng làm cho anh tạm thời có thể che giấu tâm trạng và cơn đau của mình.
Anh đột nhiên ngã xuống nền đất, thân thể co rút lại, ôm đầu im lặng chống cự.
“Ân Tuấn, anh lấy mấy bộ quần áo vậy, cũng không có tham gia buổi tụ họp gì hết, không cần mang đồ vest đâu có được không?”
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nhẹ nhàng mang theo một tia mềm mại lọt vào trong đầu của Diệp Ân Tuấn, lại trở nên mờ mịt, dường như là đến từ một nơi hoang vu nào đó.
“Ân Tuấn?”
Thẩm Hạ Lan không chắc chắn hỏi lại một câu, cô đã đi đến cửa phòng tắm.
“Em cứ xem xét là được rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!