Thẩm Hạ Lan vuốt tóc mái ở trên trán Diệp Nghê Nghê, ánh mắt dịu dàng cưng chiều, lập tức làm cánh mũi của Diệp Nghê Nghê nhức mỏi.
Thậm chí, cô bé cảm thấy áy náy.
Nếu như để mẹ biết mình đi ra ngoài chơi với bọn họ là có mục đích khác, có khi nào là mẹ sẽ đau lòng khó chịu không?
Với tâm trạng đè nén làm cho gương mặt vốn dĩ không lo không sầu của Diệp Nghê Nghê lại bao trùm một sắc thái không rõ ý vị.
“Mẹ ơi, nếu như có thể, con muốn đến Trương gia trại chơi, có được không?”
Diệp Nghê Nghê vừa mới nói xong, trái tim của Thẩm Hạ Lan đột nhiên hẫng một nhịp.
Trương gia trại?
Tại sao lại phải đến Trương gia trại?
Chẳng lẽ đây là nơi mà nhà họ Trạm muốn Nghê Nghê đến?
Vậy thì Nghê Nghê đến Trương gia trại để làm gì, tìm người, hay là bởi vì chuyện gì khác?
Lòng của Thẩm Hạ Lan lập tức hỗn loạn.
“Mẹ ơi, không được ạ?”
Thật ra thì lòng bàn tay của Diệp Nghê Nghê ướt sũng, nhưng mà cô bé mở to đôi mắt trong trẻo nhìn Thẩm Hạ Lan, lập tức làm trái tim của Thẩm Hạ Lan mềm nhũn.
“Sao con lại muốn đến đó vậy?”
Thẩm Hạ Lan hỏi rất dịu dàng, thậm chí còn vỗ vỗ sau lưng Diệp Nghê Nghê.
Diệp Nghê Nghê rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Bởi vì lần trước con nghe anh trai nói ở Trương gia trại chơi rất vui, cho nên cũng mới đến đó chơi một chút, nếu như mẹ không muốn đi thì không sao hết.”
“Được.”
Một tiếng được của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Nghê Nghê tưởng chừng như mình đang nằm mơ.
Được hả?
Là có ý gì?