Đối với người chú hai này, Thẩm Hạ Lan rất xa lạ, nhưng Hoắc Chấn Đình có thể nói ra những lời như thế này, đương nhiên là có căn cứ.
Hơn nữa nếu như những điều Hoắc Chấn Đình nói đều là thật, vậy thì chú hai chắc chắn không phải là một người từ bỏ tổ tông, ngoại trừ ông ta không quay lại, hoặc là không thể trở về.
Suy nghĩ này khiến Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày, trong lòng âm ỷ có chút bất an.
“Chú út, chú nghi ngờ chú hai đã xảy ra chuyện?”
“Đúng vậy.”
Hoắc Chấn Đình không hề có ý muốn giấu Thẩm Hạ Lan, so với việc do dự không muốn nói lần trước, ngược lại Hoắc Chấn Đình không có ý giấu giếm.
Dường như biết Thẩm Hạ Lan đang ngạc nhiên vì điều gì, Hoắc Chấn Đình cười khổ: “Trước kia chú giấu chuyện Tiêu Nguyệt tìm chú là không muốn cháu nhúng tay vào chuyện này, càng không muốn cháu biết được sự lỡ dở một đời của ba mẹ cháu có liên quan đến chú hai cháu và Tiêu Nguyệt. Dù sao cho dù là chú hai cháu hay là Tiêu Nguyệt, đối với cháu mà nói có mối quan hệ thân thiết với cháu. Chuyện này đã làm tổn thương rất nhiều người, nhưng đối với cháu là tàn khốc nhất, cũng là tàn nhẫn nhất.”
Nghe thấy Hoắc Chấn Đình nói như vậy, một chút không vui với anh ta lúc trước đã biến mất.
“Chú út, cháu không có yếu ớt như vậy.”
“Chú biết, Hạ Lan nhà chúng ta rất kiên cường, nhưng kiên cường đến mức có những lúc khiến Chú út đau lòng. Thậm chí chú còn nghĩ, nếu như anh cả và chị dâu vẫn còn sống, nếu như ngay từ đầu cháu chính là tiểu công chúa của nhà họ Hoắc, có phải sẽ không cần chịu đựng nhiều như vậy? Con đường tình cảm giữa cháu và Diệp Ân Tuấn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, dù sao nhà họ Hoắc có thể cho cháu nhiều sự bảo vệ và ủng hộ nhiều hơn nhà họ Thẩm.”
Đây là những lời trong lòng Hoắc Chấn Đình, cũng là Hoắc Chấn Đình cảm thấy nợ đại ca.