“Được.”
Hoắc Chấn Đình cũng nhìn ra sự mệt mỏi của Diệp Nghê Nghê, tuy không biết tại sao, nhưng vẫn rất nhanh bảo người làm đi quét dọn phòng.
Thẩm Hạ Lan đi vào sau, khi nhìn thấy Hoắc Chấn Đình thì khựng lại, cái gì cũng không nói, những vẫn ngồi ở trên sô pha, cầm đồ ăn vặt mà quản gia chuẩn bị lên ăn một miếng.
“Cũng không biết có phải là đói không, hay là mùi vị của đồ ăn vặt này khá hợp khẩu vị, Thẩm Hạ Lan ăn một miếng rồi lại ăn thêm một miếng.
Thấy cô ăn ngon, Hoắc Chấn Đình vội ra hiệu quản gia đi chuẩn bị thêm, nhưng lại nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói: “Không cần, đồ ăn ngon ăn nhiều sẽ chán.”
Lời này cũng không biết có hàm ý gì không, dù sao khiến Hoắc Chấn Đình khá ngại ngùng.
“Vậy cháu uống chút nước.”
Hoắc Chấn Đình dường như lại quay lại tình cảnh ngại ngùng như lúc đầu với Thẩm Hạ Lan.
Thật ra chuyện này thật sự không có liên quan đến anh ta, đều là họa cho anh hai gây ra phải không? Nhưng tại sao cứ cảm thấy có lỗi Thẩm Hạ Lan chứ?
Bên Hoắc Chấn Đình không biết nên làm sao phá vỡ cục diện ngại ngùng này, Thẩm Hạ Lan sau khi ăn ba miếng đồ ăn vặt, cầm ly nước nóng uống một ngụm, lúc này mới cảm thấy cơ thể có một chút sức, tâm trạng tồi tệ lúc đầu cũng tốt hơn rất nhiều.
Tết này, thật là phiền lòng.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan tức tối, khi nhìn thấy vẻ cẩn thận đó của Hoắc Chấn Đình thì hơi sững người, sau đó cũng không biết nên nói chuyện như nào với Hoắc Chấn Đình, không khỏi hỏi: “Chú út là định một mình sống đến già sao? Hương hỏa của nhà họ Hoắc không duy trì nữa?”
“Á?”
Hoắc Chấn Đình bị hỏi thì có hơi đờ đẫn, sao tự dưng dính tới vấn đề hương hỏa của nhà họ Hoắc rồi?
Lẽ nào Thẩm Hạ Lan không phải đang giận anh ta sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!