Nếu như trên xe chỉ có cô và Diệp Ân Tuấn còn được, nhưng giờ trên xe còn có Diệp Nghê Nghê.
Vừa nghĩ đến con gái của mình có thể bị để ý, vẻ mặt của Thẩm Hạ Lan rất không tốt.
“Nghê Nghê, đến bên phía mẹ.”
Thẩm Hạ Lan vô thức muốn ôm Diệp Nghê Nghê vào trong lòng, nếu không cô thật sự không yên tâm. Nhưng Diệp Nghê Nghê lại giống như không biết nguy hiểm, gật gù nói: “Mẹ, con buồn ngủ, con ngủ một lát, ngồi ở phía sau là được rồi.”
Nói xong cô bé trực tiếp ngã ra hình như là thật sự ngủ rồi.
Thẩm Hạ Lan không hiểu được hành vi này của con gái, vô thức liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, thấy Diệp Ân Tuấn không có ý kiến, dáng vẻ rất điềm tĩnh, trái tim đang lơ lửng đó của cô từ từ hạ xuống.
Có lẽ sự việc không có nan giải như những gì cô nghĩ.
Thẩm Hạ Lan an ủi bản thân như vậy.
Chiếc xe đằng sau đi theo như hình với bóng, tốc độ xe của Diệp Ân Tuấn cũng tăng lên, nhưng Diệp Nghê Nghê vẫn ngủ ngon lành, thậm chí thấp thoáng truyền đến tiếng hít thở đều đặn.
Thẩm Hạ Lan không quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, cũng mặc kệ, cô dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tết nhất nói thật cô thật sự không có nghỉ ngơi tử tế. Đặc biệt là biết chuyện giữa chú hai Hoắc và Tiêu Nguyệt.
Diệp Ân Tuấn vốn cho rằng kỹ thuật lái xe của mình có thể cắt đuôi được chiếc xe, nhưng anh rõ ràng đã đánh giá thấp kỹ năng lái xe và mức độ cố chấp của chiếc xe đằng sau.
Mắt thấy nơi này cách nhà họ Hoắc khá gần, Diệp Ân Tuấn cũng lười đưa ra lựa chọn khác, trực tiếp lái xe đến cửa nhà họ Hoắc.
Khi quản gia nhìn thấy xe của Diệp Ân Tuấn thì hơi sững người, có điều vẫn rất nhanh mở cửa lớn ra.
“Sếp Diệp!”
Lời của ông ra còn chưa nói xong, Diệp Ân Tuấn trực tiếp lái xe lao vào, dọa quản gia không tự chủ mà lùi lại một bước, có điều Diệp Ân Tuấn phát hiện chiếc xe đi theo đằng sau mình đã không thấy đâu nữa.
Nguy hiểm giải trừ.
Khi Thẩm Hạ Lan mở mắt ra mới phát hiện vậy mà đến nhà họ Hoắc, sắc mặt không khỏi hơi thay đổi.
Nhà họ Hoắc là nơi cô bây giờ không muốn đến nhất.
Ánh mắt dò xét của cô liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, lại phát hiện Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Nghê Nghê ngủ ở đằng sau, như có suy tư.
“Sao vậy?”