Khi trong đại rảnh chỉ còn lại hai người, Thẩm Hạ Lan nhỏ giọng nói: “Chị dâu, chị nhờ tôi...”
“Chiếc áo khoác mà tôi nhờ cô mang giùm cho tôi đoán chắc là không mặc được, cô xem tôi bây giờ cũng không ra ngoài, không bằng để lại cho cô.”
Thẩm Hạ Lan vốn muốn nói chuyện chị nhờ tôi nghe ngóng vẫn chưa có tin tức, lại bị An Nhiên đột nhiên chen lời, thậm chí nói lời không liên quan như này, lập tức khiến Thẩm Hạ Lan ý thức được cái gì đó.
Cô nhìn theo ánh mắt của An Nhiên, An Nhiên nhìn chiếc bàn rồi cười khẽ, tuy không có nói cái gì, nhưng Thẩm Hạ Lan hiểu rồi.
Trong nhà có hệ thống giám sát.
Cảm xúc của Thẩm Hạ Lan không tốt lắm.
Ai làm như vậy.
Chú ba sao?
Bây giờ chú ba tiếp quản chức vị của Trạm Dực, có phải cũng đang giúp bên trên đối phó và giám sát nhà Trạm Dực không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Hạ Lan không thoải mái.
“Chú ba tôi từng tới sao?”
Thẩm Hạ Lan biết mình không nên vào lúc này nói lời như này, nhưng cô thật sự không nhịn được.
An Nhiên sững người, sau đó cười nói: “Từng tới, mùng 1 tết đến chúc tết. Thủ trưởng Hoắc cũng thật là, bây giờ tới chúc tết là không thích hợp.”
Nghe An Nhiên nói như vậy, Thẩm Hạ Lan ngược lại sững người.
Xem ra là cô hiểu lầm chú ba rồi sao.
Chuyện bên này khiến Thẩm Hạ Lan có hơi sốt ruột.
“Tôi muốn dẫn Nghê Nghê về mấy ngày, có điều phải xem ý của con bé, nếu như nó không muốn chúng tôi cũng không miễn cưỡng.”
An Nhiên ngược lại không nói gì, chỉ mỉm cười: “Con bé vốn không nên bị nhốt ở đây, dẫn Nghê Nghê đi đi, tết nhất, về nhà đoàn viên.”
Thẩm Hạ Lan có rất nhiều lời muốn nói, cũng có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng bây giờ đối với An Nhiên, đối với hệ thống giám sát trong nhà, cô vậy mà không nói được một chữ.
Thật là uất nghẹn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!