Nghĩ đến đây, Lam Thần bỗng ngẩng đầu, muốn nói gì đó, bên trong phòng chăm sóc đặc biệt bỗng vang lên tiếng chuông cấp cứu.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn và Lam Thần lập tức thay đổi
“Khương Hiểu!”
Lam Thần giống như bị điên mà lao tới.
Cô là cuộc sống mới của anh ta, là cô cho anh ta động lực sống tiếp.
Nghĩ đến dáng vẻ Khương Hiểu xả thân vì anh ta, nghĩ đến dòng máu nóng đó chảy ra từ trong cơ thể của Khương Hiểu, Lam Thần sợ rồi.
Cái chết của Phương Đình anh ta không có níu kéo, thậm chí ngay cả cơ hội chia tay cũng không có, anh ta không hy vọng phía Khương Hiểu cũng là sự tiếc nuối như vậy.
Anh ta sợ không có thời gian nói ra lời thích với Khương Hiểu.
Khi Lam Thần chạy đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ cũng tới rồi.
Sắc mặt của Khương Hiểu tái nhợt, hô hấp khó nhọc, nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.
Lam Thần giống như phát điên muốn xông vào thì lại bị bác sĩ và y tá cản lại, thấy dáng vẻ không màng mọi thứ của Lam Thần, lập tức chọc đau mắt của Thẩm Hạ Lan.
Cô nắm chặt tay của Diệp Ân Tuấn, run rẩy nói: “Nếu như Khương Hiểu không còn, lần này Lam Thần chưa chắc sống tiếp được.”
“Khương Hiểu sẽ không sao, đừng lo lắng.”
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan.
Tay của cô rất lạnh, rất lạnh, mang theo sự căng thẳng.
Thẩm Hạ Lan lại nghe không lọt.
“Không phải là nói không sao rồi hay sao? Sao đột nhiên lại hô hấp khó khăn?”
Diệp Ân Tuấn thấy vợ lo lắng như vậy, ghé vào tai của cô nhỏ tiếng nói câu gì đó.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan từ lo lắng chuyển sang sửng sốt, sau đó đến oán trách, cuối cùng lườm Diệp Ân Tuấn, đè nén sự giận dữ nhỏ giọng nói: “Diệp Ân Tuấn, anh quá đáng lắm! Anh vậy mà giở trò! Anh xem anh dọa chết Lam Thần rồi.”