Cô không khỏi nghĩ đến sự hủy diệt của Trương Gia Trại.
Nhớ những điều thím Trương từng nói, năm đó người tiêu diệt trại còn có sự tham gia của người nhà họ Hoắc.
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi sợ hãi rồi.
“Trương Gia Trại...”
Thẩm Hạ Lan lẩm bẩm.
Mắt của Diệp Ân Tuấn tối đi vài phần.
Rõ ràng, Diệp Ân Tuấn cũng nghĩ đến điều này.
Anh nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Chuyện này không đơn giản, Trương Vũ là hậu nhân cuối cùng của Trương Gia Trại, Trương Linh cũng vậy. Tiêu Nguyệt nói Trương Linh bị thương rồi, chúng ta bây giờ phải tìm được Trương Linh, hơn nữa đưa Trương Linh về nước. Hai người này không ai được xảy ra chuyện cả.”
Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan cũng trở nên trầm trọng.
Trương Vũ là người của cô, cô so với bất kỳ ai cũng không hy vọng Trương Vũ xảy ra chuyện, Trương Linh là sư phụ của Diệp Tranh, luôn che chở cho Diệp Tranh, cô cũng không hy vọng Trương Linh xảy ra chuyện.
Nhưng Trương Linh đi theo Tiêu Nguyệt nhiều năm như vậy, là bị Tiêu Nguyệt đồng hóa rồi sao? Hay là bị Tiêu Nguyệt lừa?
Điểm này Thẩm Hạ Lan không biết, cũng không rõ, lại có hơi lo lắng.
Nếu như Trương Linh và Tiêu Nguyệt là cùng một bọn, vậy thì hậu quả cô thật sự không dám nghĩ.
“Em kêu Lam Thần đi tra tung tích của Trương Linh.”
Thẩm Hạ Lan vô thức nhắc đến tên của Lam Thần, sau khi nói xong thì mới cảm thấy có hơi không ổn.
Lam Thần bây giờ bị cắt chức rồi, vẫn ở bệnh viện chăm sóc Khương Hiểu.
Nghĩ đến Khương Hiểu, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình có hơi bạc tình bạc nghĩa.
“Em quên mất, Khương Hiểu đang bị thương, em thậm chí cũng không có đến thăm cô ấy. Cũng không biết cô ấy như thế nào rồi.”
“Anh nghe Tô Nam nói phẫu thuật rất thành công, đạn không tổn thương quá sâu, bây giờ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, nếu không có chuyện gì, ngày mai sẽ chuyển sang phòng bệnh thường.”
Diệp Ân Tuấn luôn phái người chú ý đến Khương Hiểu, biết Thẩm Hạ Lan lo lắng cho Khương Hiểu, nhưng dạo này một chuỗi sự việc xảy ra khiến cô không thể thả lỏng được, cho nên làm thay Thẩm Hạ Lan vài chuyện.
Thẩm Hạ Lan có hơi cảm động ôm lấy eo của Diệp Ân Tuấn nói: “Cảm ơn anh, Ân Tuấn, không có anh em cũng không biết mình sẽ như nào nữa.”
“Đồ ngốc, em là vợ của anh.”
Diệp Ân Tuấn khẽ mỉm cười, giữa mi tâm chứa đựng sự cưng chiều.
Thẩm Hạ Lan thế nào cũng không ngủ được.