Lời này khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững người.
Anh hình như từng nghe Thẩm Hạ Lan nói, Hoắc Chấn Phong chủ yếu vẽ tranh phong cảnh, rất ít vẽ tranh nhân vật, tranh nhân vật từng vẽ duy nhất chính là mẹ vợ Tiêu Ái.
Lời bây giờ của Hoắc Chấn Đình khiến Diệp Ân Tuấn có hơi ngạc nhiên.
“Tranh nhân vật chỉ vẽ có một người.”
“Đúng, là chị dâu cả phải không?”
Hoắc Chấn Đình nhìn Diệp Ân Tuấn, cười khổ rồi nói: “Cháu thật cho rằng anh cả vì gia tộc đi tòng quân mà chia tay chị dâu cả sao?”
“Ý của chú là ba vợ và chú hai cùng lúc yêu mẹ vợ, ba vợ tự động rút lui sao?”
Đầu óc của Diệp Ân Tuấn nảy số rất nhanh.
Hoắc Chấn Đình không thể không nói, Diệp Ân Tuấn rất thông minh.
“Trước đây chú và anh ba, thậm chí tất cả mọi người đều cho rằng như vậy, mãi đến hôm nay có một người phụ nữ trông giống hệt chị dâu cả đến tìm chú, chú mới biết nguyên nhân.”
Hoắc Chấn Đình nói đến đây, Diệp Ân Tuấn đã đoán được rồi.
“Người đó là Tiêu Nguyệt, là dì cả của Hạ Lan, chị gái song sinh của mẹ vợ.”
“Xem ra chuyện cháu và Hạ Lan biết không ít.”
Hoắc Chấn Đình không hề ngạc nhiên, lại chỉ cười khổ.
“Nhưng lúc đó ai cũng không biết Tiêu Ái còn có một chị gái song sinh. Anh cả không biết, anh hai càng không biết.”
Lời của Hoắc Chấn Đình khiến đầu óc của Diệp Ân Tuấn có hơi xoay chuyển.
“Chú út, chú có ý gì? Ý của chú là ba vợ thích mẹ vợ, chú hai thích Tiêu Nguyệt sao? Nhưng hai bọn họ đều cho rằng người mình thích là cùng một người sao? Cho nên nhường cho nhau?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!