Nói một hồi, anh ta lại cười.
Thẩm Hạ Lan cũng cười, nhưng mà trong lòng lại thấy khổ sở.
Xem ra là Tiêu Nguyệt thật sự tới đây, nhưng mà bây giờ đi hay là chưa đi, cô cũng không biết. Mà nhìn thái độ của Hoắc Chấn Đình, hình như là không muốn nói với cô, ít nhất là bây giờ không muốn nói, thậm chí còn trốn tránh.
Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan có chút khó chịu.
Cô vẫn cho là Hoắc Chấn Đình với mình không có mâu thuẫn với nhau, cho dù có chuyện gì cũng sẽ lập tức đứng bên phía mình, chỉ là không ngờ tới là do mình nghĩ tốt đẹp quá rồi.
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, an ủi cô một chút.
“Chú út cháu dự định dẫn Hạ Lan ra ngoài.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Hoắc Chấn Đình không kịp phản ứng.
“Đi ra ngoài hả? Bên ngoài tuyết đang rơi, trời lạnh như vậy, vẫn nên thành thật ở trong nhà uống trà đi.”
Nghe thấy Hoắc Chấn Đình nói như vậy, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Ý của cháu là dẫn Hạ Lan ra nước ngoài.”
“Ra nước ngoài? Ra nước ngoài làm cái gì?”
Hoắc Chấn Đình nhìn Thẩm Hạ Lan, lo lắng nói: “Năm nay ở bên ngoài không yên ổn đâu, không có chuyện gì thì ở nhà đi đừng có chạy khắp nơi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Hoắc Chấn Đình, cười cười, cô nói: “Chú út, cháu nghe nói phong cảnh ở bên nước T không tệ, cháu có quen biết với một người bạn ở bên đó, cháu muốn đến đó tham quan.”
“Không được!”
Giọng nói của Hoắc Chấn Đình lập tức tăng cao, đồng thời sắc mặt có chút khó coi, dọa Thẩm Hạ Lan kêu lên một tiếng.
“Chú út, chú sao vậy, phản ứng lớn như thế?”
Dáng vẻ của Thẩm Hạ Lan như là bị hù.
Lúc này, Hoắc Chấn Đình mới phát hiện phản ứng của mình có hơi quá.
Anh ta cầm lấy ly trà ở trước mặt nhấp một ngụm, mới phát hiện nước trà đã lạnh rồi.
“Lời của chú nói cháu nghe không hiểu à? Chú đã nói năm nay ở bên ngoài không yên ổn, cháu thành thật ở nhà đi, trải qua nhiều chuyện như thế cháu không nhớ cái gì hả? Ân Tuấn có thể bảo vệ cho cháu được một lần hai lần, thật sự cho rằng có thể bảo vệ cháu cả một đời à? Cháu đã trưởng thành rồi, nghe lời chú út đi, ở lại trong nhà không được đi đâu hết.”
Lúc nói những lời này, mắt của Thẩm Hạ Lan cứ nhìn chằm chằm vào Hoắc Chấn Đình.
Mặc dù biểu cảm của anh ta có vẻ tự nhiên, nhưng mà lại không tự nhiên cho lắm, giống như là có nỗi lo nào đó đã được anh ta đè xuống.
Rốt cuộc là có chuyện gì.
Có phải là Tiêu Nguyệt đã nói gì với Hoắc Chấn Đình rồi?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!