“Anh có nhìn thấy Diệp Tranh không?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, ít nhiều cũng có chút an tâm. Giống như nơi nào có anh sẽ có người đáng tin cậy.
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.
Diệp Tranh?
Lúc nãy hình như nói là đi nhà vệ sinh, nhưng thời gian có hơi lâu.
“Để anh đi tìm.”
“Em đi cùng anh, lúc nãy anh Phương Nguyên gọi điện thoại đến, nói Vu Phong muốn ra tay với người bên cạnh chúng ta, bảo chúng ta phải chú ý đến bọn nhỏ, lúc này em mới phát hiện không thấy Tranh đâu. Em không phải là một người mẹ tốt, em đã quên mất Tranh, em nên đi vào nhà vệ sinh cùng với thằng bé.”
Thẩm Hạ Lan rất tự trách.
Hôm nay là hôn lễ của Tống Dật Hiên, bọn họ nghĩ đến rất nhiều sự cố ngoài ý muốn, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, duy nhất không đề phòng được đối phương ra tay với đám nhỏ.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan sắp khóc, vội vàng an ủi nói: “Không phải là lỗi của em, trong lòng em cũng có hạn, chuyện không nghĩ đến quá nhiều, đây là tình huống bất ngờ, tin anh Diệp Tranh sẽ không sao. Đi, chúng ta đi xem thế nào.”
“Được.”
Hai vợ chồng vội vàng đi đến nhà vệ sinh.
Bởi vì vẫn còn trong thời gian diễn ra bữa tiệc, có rất nhiều người ở xung quanh nhà vệ sinh, nhưng đối với Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan mà nói, đây không phải là một tin tốt, bởi vì rất có khả năng Diệp Tranh sẽ bị người ta đưa đi mà không bị phát hiện ra.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Em ở bên ngoài đợi anh, anh đi vào xem sao.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đi vào, tìm khắp nơi một lượt, nhưng cũng không tìm thấy hình bóng của Diệp Tranh, mà ở trên mặt đất lại phát hiện cúc áo trên quần áo của Diệp Tranh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!