Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc

Diệp Ân Tuấn dở khóc dở cười.

Còn gì khiến người ta buồn rầu hơn khi chính mình vất vả nhiều năm như vậy cuối cùng lại làm mai mối cho người khác.

Mà người này còn là người bản thân từng cho rằng thân thiết với mình nhất, thậm chí ngay đến cả mẹ mình cũng bênh vực, chở che vô điều kiện.

Anh bắt đầu không hiểu mô tê gì cả. Cho dù Thẩm Hạ Lan không được lòng mẹ anh nhưng dù sao Thẩm Minh Triết cũng là cháu trai của bà, vì sao bà lại có thể thản nhiên trước sự mất tích của Thẩm Minh Triết như vậy? Vì sao bà lại thờ ơ, không chút động lòng như thế?

Trong ký ức của Diệp Ân Tuấn, mẹ anh không phải là một người máu lạnh vô tình như thế, nhưng mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?

Dường như chỉ có thím Trương mới có thể cho anh câu trả lời. Nhưng bà ta giống như đã bốc hơi khỏi trái đất, cho dù anh điều tra như thế nào cũng không tra được bất cứ tung tích gì.

Tất cả mọi chuyện dường như đang làm gián đoạn mọi manh mối.

Trận cháy lớn năm năm trước, bề ngoài thì giống như Sở Anh Lạc thao túng, thậm chí còn có khả năng là do Tống Khinh Dao bày mưu tính kế và Triệu Ninh là người thực hiện. Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, mọi thứ dường như khác xa với những gì anh nhìn thấy bên ngoài.

Từ nhỏ Triệu Ninh đã được đưa về từ cô nhi viện, anh và anh ta vẫn luôn cùng nhau huấn luyện và cùng nhau lớn lên. Nếu nói anh coi anh ta là anh em cũng không hề quá đáng. Đối với chuyện của Diệp Ân Tuấn, từ trước đến nay Triệu Ninh chưa từng phản bội anh điều gì cả, nhưng vì sao riêng chuyện của Thẩm Hạ Lan anh ta lại phản bội anh?

Diệp Ân Tuấn nhớ lại khoảng thời gian anh và Triệu Ninh ở cùng nhau, khi đó thím Trương thỉnh thoảng cũng sẽ làm chút gì đó cho anh ta và Tiểu Tử ăn.

Lúc đó, Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy thím Trương vô cùng lương thiện, tốt bụng, không ngờ bà ta lại có thể đối xử tốt với những đứa trẻ mồ côi đến như vậy. Nhưng bây giờ nghĩ lại, đây có lẽ là một loại thủ đoạn lôi kéo, dụ dỗ của thím Trương.

Có lẽ ngay từ khi bắt đầu, Triệu Ninh và Tiểu Tử đã bị thím Trương mua chuộc.

Chỉ có một chuyện Diệp Ân Tuấn không hiểu đó là, năm năm trước thím Trương rất hài lòng về Thẩm Hạ Lan, cũng đối xử với cô rất tốt. Nếu nói vụ cháy lớn năm năm trước của Thẩm Hạ Lan thật sự có sự tham gia của thím Trương và thậm chí bà ta còn là người xúi giục phía sau, vậy lý do và động cơ của bà ta là gì?

Diệp Ân Tuấn thật sự nghĩ không thông vấn đề này, cho nên từ đầu đến cuối anh mới không tìm hiểu mọi chuyện từ thím Trương. Nhưng nào ngờ chuyện đó lại vừa khéo mang cơ hội đến cho bà ta, để bà ta mang người đi nhân lúc anh lơ là, thiếu cảnh giác.

Hoắc Chấn Đình nghe thấy lời này của Diệp Ân Tuấn, anh ta lập tức nhíu chặt lông mày.

“Triệu Ninh quả thật là một người đàn ông kiên cường. Mặc dù bị tra tấn bởi rất nhiều hình pháp của nhà họ Hoắc, nhưng anh ta vẫn tuyệt nhiên không nói nửa lời. Nếu không phải bởi vì Tiểu Tử, có lẽ anh ta sẽ không để lộ bất cứ sơ hở nào. Ý của anh là trận cháy lớn năm năm trước là do Triệu Ninh làm và Sở Anh Lạc là người đứng sau thao túng ư?”

“Trước mắt thì có vẻ như vậy, nhưng chắc chắn mọi chuyện không đơn giản như thế. Sở Anh Lạc đã trốn khỏi trại tạm giam, thậm chí cô ta còn dẫn theo Minh Triết và Diệp Tranh. Cô ta muốn rời khỏi Hải Thành, hoặc dùng một trong hai đứa bé làm con tin uy hiếp chúng ta, như vậy cô ta cũng có thể chạy trốn khỏi Hải Thành. Nhưng cô ta lại không hề rời đi. Rốt cuộc là vì sao? Cô ta đang đợi cái gì? Hoặc là nói ai là người không để cô ta rời khỏi Hải Thành? Nhưng khi Diệp Tranh trốn thoát được, Minh Triết thì mất tích không rõ dấu vết. Với năng lực của cô ta, cô ta hoàn toàn có thể lặng lẽ bỏ trốn khỏi Nam Thành, nhưng cô ta lại chết. Cái chết của cô ta vô cùng đột ngột và khó hiểu. Anh không cảm thấy kỳ lạ sao?”

Diệp Ân Tuấn có chút ngứa ngáy, buồn mồm buồn miệng vì thế bèn lấy thuốc lá ra. Nhưng anh chỉ để dưới mũi khẽ ngửi, sau đó tùy tiện đặt lên trên tai.

Nhìn bộ dạng kiềm chế lúc này của anh, Hoắc Chấn Đình càng quen thuộc với anh hơn một chút.

“Có lẽ cô ta thật sự bị nhiễm thứ đó cho nên mới dẫn đến cái chết bất ngờ như vậy chăng?”

Diệp Ân Tuấn lắc đầu trước câu nói của Hoắc Chấn Đình: “Anh biết không? Tôi cố ý bảo người truyền tin tức cho Sở Anh Lạc, nói rằng Diệp Tranh bị bệnh, chưa biết sống chết. Khi đó Tống Khinh Dao đến gặp Sở Anh Lạc và đưa cho cô ta một bình thuốc, nói rằng đây là loại thuốc có thể khiến Sở Anh Lạc tạm thời xuất hiện ảo giác, tinh thần hỗn loạn. Ngày hôm sau sẽ có bác sỹ đến trị liệu cho cô ta, nhưng anh có biết đó là thuốc gì không?”

“Là thuốc gì?”

“Thuốc độc! Là loại thuốc độc mà chỉ cần chạm vào thôi cũng chết ngay lập tức!”

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Hoắc Chấn Đình lập tức biến sắc.

“Làm sao có thể chứ?”

“Đúng đó, làm sao có thể chứ? Tống Khinh Dao đã ở vậy bao nhiêu năm, bà ta chỉ có một người con gái là Sở Anh Lạc. Hơn nữa bà ta đều gửi gắm mọi hi vọng lên người cô ta, hi vọng cô ta có thể trở thành bà chủ nhà họ Diệp, từ đó giúp cô ta một bước lên làm phượng hoàng, bảo vệ vinh hoa phú quý nửa đời sau của Tống Khinh Dao. Vì lẽ đó, làm sao bà ta có thể nhẫn tâm ra tay với con gái ruột của mình được cơ chứ?”

Diệp Ân Tuấn thản nhiên nói.

Hoắc Chấn Đình vô cùng thông minh, anh ta lập tức hiểu ý của Diệp Ân Tuấn.

“Ý của anh là Tống Khinh Dao bị người ta lợi dụng, có lẽ chính bản thân bà ta cũng không biết bình thuốc đó có vấn đề?”

“Rất có khả năng đó. Nếu khi đó Sở Anh Lạc không phải vẫn còn chút lương tri, lo lắng Diệp Tranh trốn ra ngoài thì có lẽ khi đó cô ta đã chết trong trại tạm giam rồi. Nhưng Sở Anh Lạc chạy trốn thì chạy trốn một mình đi đằng này còn dẫn theo Minh Triết và Diệp Tranh, thậm chí cô ta còn có ý định dùng Minh Triết để dụ Hạ Lan đến báo thù. Nhưng khi Hạ Lan đến nơi thì lại không có ai. Anh không cảm thấy kỳ lạ sao? Một người phụ nữ hận đến mức chỉ mong anh chết sẽ bỏ qua cơ hội báo thù ngay trước mắt ư? Chẳng nhẽ cô ta đột nhiên nổi lòng từ bi, tha cho Hạ Lan? Anh cảm thấy chuyện đó có khả năng không?”

Câu hỏi của Diệp Ân Tuấn lại khiến đầu lông mày của Hoắc Chấn Đình nhíu chặt hơn.

Từ trước đến nay anh ta không hề biết mọi chuyện khi chắp dính lại với nhau lại có nhiều nghi vấn đến như vậy. Mà những nghi vấn này cùng với cái chết của Sở Anh Lạc, sự mất tích của Minh Triết và Thẩm Hạ Lan dường như cũng không có bất kỳ manh mối nào.

“Diệp Tranh không biết gì sao?”

Diệp Ân Tuấn lắc đầu.

“Diệp Tranh chỉ là một đứa trẻ, huống hồ những năm qua Sở Anh Lạc mặc dù vẫn luôn lạnh nhạt với thằng bé nhưng cô ta cũng chưa từng đánh mắng thằng bé lần nào giống như lần đó cả. Cho nên đối với Diệp Tranh mà nói, đó là lần đả kích trầm trọng nhất của thằng bé. Nếu không có Minh Triết ở bên cạnh, Diệp Tranh có lẽ sẽ không thể có dáng vẻ như bây giờ, thằng bé sẽ trở thành dáng vẻ như thế nào, chúng ta không ai biết được. Sự tổn thương đến từ chính mẹ ruột của mình, đó chính là nỗi ám ảnh, là bóng ma cả đời trong lòng thằng bé. Kể từ sau khi trở về, thằng bé luôn gặp ác mộng mỗi đêm, mỗi đêm thằng bé đều khóc. Tôi không dám hỏi, cũng không thể hỏi những ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Diệp Tranh quả thật đã thay đổi rồi. Thằng bé cũng không nhắc đến Sở Anh Lạc nữa, thậm chí còn thờ ơ trước cái chết của cô ta, nhưng suy cho cùng thằng bé cũng chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi! Lần đó đã để lại đả kích và ám ảnh cho thằng bé nhiều như thế nào, chỉ có thể để thời gian dần dần xóa nhòa. Tôi chỉ hi vọng thằng bé có thể sống thật tốt, cũng coi như không làm Nam Phương thất vọng.”

Diệp Ân Tuấn thở dài nói.

Nhưng Hoắc Chấn Đình lại lập tức kinh hãi.

“Diệp Tranh là con trai của Nam Phương ư?”

“Ừm.”

Sau khi Diệp Ân Tuấn nói ra bí mật nhiều năm qua, anh đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ nhõm. Mặc dù vẫn còn rất nặng nề, nhưng cũng đã có một chút thở phào.

Những năm này, anh chưa bao giờ hối hận khi đã đối xử với Diệp Tranh như con trai mình. Chỉ là, bởi vì chuyện này mà mẹ con Thẩm Hạ Lan đã phải trải qua rất nhiều đắng cay, khổ cực, trong lòng anh cũng cảm thấy rất hổ thẹn. Bây giờ anh còn chưa kịp bù đắp cho mẹ con Thẩm Hạ Lan thì họ đã bị người ta ra tay làm hại một lần nữa. Chuyện này khiến anh làm sao có thể vui vẻ mà sống tiếp đây?

Đối với Diệp Nam Phương, người khác có lẽ không biết nhưng Hoắc Chấn Đình biết rất rõ. Bởi vụ án khi đó của Diệp Nam Phương là do Hoắc Chấn Đình phụ trách.

Diệp Nam Phương là gián điệp, cảnh tượng cuối cùng của Diệp Nam Phương khi bị người ta hãm hại đến nay vẫn hiện rõ mồn một trước mắt Hoắc Chấn Đình. Mỗi lần nhớ đến Diệp Nam Phương, anh ta đều cảm thấy vô cùng kính nể.

Diệp Nam Phương là một người đàn ông trượng nghĩa, là một người chồng, một người đàn ông mà cả đời này đáng để Hoắc Chấn Đình kính trọng!

Không ngờ Diệp Nam Phương vẫn còn con nối dõi.

Nhớ đến quan hệ giữa Sở Anh Lạc và Diệp Tranh, Hoắc Chấn Đình dường như cũng đã hiểu một chút.

“Chả trách anh lại đối xử với Sở Anh Lạc tốt như vậy, hóa ra là vì Diệp Nam Phương. Nhiều năm trời, anh vẫn luôn che giấu không ít bí mật, vì sao anh không nói rõ ràng mọi chuyện?”

“Tôi chỉ cần không phụ lòng vợ mình và Nam Phương, còn những người khác muốn nghĩ như thế nào thì kệ họ.”

Từ trước đến nay, Diệp Ân Tuấn không phải là người sống vì lời nói của người khác.

Bây giờ Hoắc Chấn Đình coi như đã hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện rồi.

Nhìn người đàn ông trước mặt, Hoắc Chấn Đình đột nhiên hơi tán thưởng anh.

“Tôi nhất định sẽ giúp anh tìm được cô Thẩm và Minh Triết. Mấy ngày nay anh cứ yên tâm ở lại Mỹ đi. Cho dù nhà họ Diệp có nhiều người là tay chân của thím Trương, nhưng cũng không làm gì được nhà họ Hoắc chúng tôi đâu, anh yên tâm đi!”

“Vậy tôi xin nhờ cậy anh!”

Diệp Ân Tuấn vỗ mạnh lên người Hoắc Chấn Đình, giống như phó thác toàn bộ tính mạng, bản thân và gia đình mình cho anh ta.

Đây là sự tín nhiệm giữa đàn ông với nhau, là sự phó thác giữa những người chiến hữu. Mặc dù hai người chưa từng kề vai sát chiến với nhau bao giờ, nhưng đều từng là quân nhân, họ đều biết sự phó thác này có ý nghĩa như thế nào.

Hoắc Chấn Đình đột nhiên cảm thấy gánh nặng trên vai mình nặng hơn rất nhiều, nhưng trong lòng anh ta lại cảm thấy sảng khoái giống như tìm được người bạn tri kỷ.

“Yên tâm đi, cho dù không có bất kỳ manh mối nào, tôi cũng có thể tìm ra manh mối. Nếu thật sự không được, tôi sẽ bắt đầu điều tra từ bệnh viện nơi cô Thẩm được sinh ra. Nếu như anh đã nói rằng cô Thẩm vẫn luôn được ba mẹ mình là người nhà họ Thẩm nuôi dưỡng mà ông bà Thẩm cũng luôn cho rằng cô Thẩm chính là con gái ruột của họ, vậy thì chỉ có một khả năng, đó chính là khi cô Thẩm sinh ra đã bị tráo đổi, hoặc là họ ôm nhầm đứa bé khác. Chỉ cần tìm được người sản phụ cùng sinh với bà Thẩm năm đó, có lẽ sẽ tìm được manh mối. Mặc dù không có liên quan và giúp ích gì cho việc mất tích của cô Thẩm, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.”

“Ừm, nhà họ Diệp không tiện nhúng tay vào chuyện này. Thứ nhất, người nhà họ Diệp hiện giờ ai là địch ai là bạn, chính bản thân tôi còn không rõ. Thứ hai, thân phận của Hạ Lan vẫn chưa công khai hoàn toàn, bây giờ cũng không phải là lúc thích hợp nói ra quan hệ giữa cô ấy và nhà họ Thẩm. Thứ ba, tôi ở Mỹ, chẳng may xảy ra sơ suất gì, tôi sợ tôi không kịp trở về bảo vệ ba mẹ vợ, cho nên…”

“Tôi hiểu, cứ giao sự an toàn của ông bà Thẩm cho tôi là được rồi.”

Hoắc Chấn Đình sẽ một mình gánh vác mọi thứ.

“Ơn lớn không lời nào cảm tạ hết được!”

Diệp Ân Tuấn không biết nên nói gì nữa.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!