Anh ta tình nguyện người chết là mình, cũng hi vọng Phương Đình có thể yên ổn sống trên đời này, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn đối với mọi người.
Bông tuyết lạnh lẽo rơi ở trên mặt, lạnh đến nỗi làm cho người ta phải run rẩy, dường như muốn thấm vào bên trong cơ thể, xua tan đi nhiệt độ và cảm giác ấm áp trong cơ thể.
Sau khi Thẩm Hạ Lan đi ra với Diệp Ân Tuấn, cô liền phát hiện sắc mặt của Diệp Ân Tuấn không dễ nhìn. Nguy rồi. Anh tức giận. Mặc dù Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn đang giận cái gì, nhưng mà giận là đúng thôi.
“Chồng ơi”.
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng mềm mại, nhưng mà Diệp Ân Tuấn chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái rồi không nói lời nào.
Bông tuyết rơi vào trong cổ áo, có hơi lạnh,
Thẩm Hạ Lan có người lại, Diệp Ân Tuấn lập tức choàng cái áo khoác trên người mình cho cô, nhưng lại không nói lời nào như cũ.
Hơi thở ấm áp phả vào trong mặt làm cho trong lòng của Thẩm Hạ Lan ấm hơn rất nhiều.
Cô vội vàng khoát lên cánh tay của Diệp Ân Tuấn, giống như làm nũng mà nói: “Em với Lam Thần không có gì hết, anh biết
mà, khi trước Đường Trình Siêu phẫu thuật em thành như thế này, em cũng đâu có quyền lên tiếng đâu. Lúc đó em hôn mê, làm sao biết mình có thể biến thành bộ dạng gì được chứ, em đâu có biết là mình giống như Phương Đình, anh đừng nghe bà Phương nói hươu nói vượn, em với Lam Thần chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường thôi”
“Em cho rằng anh tức giận là vì cái này?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn nhỏ nhẹ, đôi mắt ấy lại càng đau lòng hơn nữa, làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình giống như là một người phụ nữ cặn bã.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!