Việc DNA của Thẩm Hạ Lan không trùng khớp với ba mẹ ruột, không biết tại sao đã đến tai của Hoắc Chấn Đình.
Chuyện này vốn dĩ không liên quan đến anh ta, nhưng vì là chuyện của Thẩm Hạ Lan nên anh ta cũng nhúng tay vào.
“Tôi có thể dùng mối quan hệ mở rộng việc tìm kiếm trong kho DNA để tìm ngươi thân giống với Thẩm Hạ Lan, có lẽ có được chút manh mối.”
Tròng mắt của Diệp Ân Tuấn có hơi đỏ, rõ ràng là do không nghỉ ngơi.
Lúc này, anh bỏ đi sự ghen tuông trong lòng, gật đầu nói: “Làm phiền anh Hoắc rồi.”
“Không phiền, tôi cũng chỉ vì muốn nhanh chóng tìm ra Thẩm Hạ Lan. Anh đi Mỹ có tin tức gì của cô ấy không?”
Diệp Ân Tuấn lắc đầu.
Sự mất tích của Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết như hai hòn núi đè nặng lên ngực anh.
Anh không cách nào tha thứ cho bản thân mình.
Hải Thành là địa bàn của riêng anh, nhưng anh lại để người quan trọng nhất của mình biến mất ngay dưới mắt, Diệp Ân Tuấn thật sự muốn đánh chết mình.
Hoắc Chấn Đình và anh cùng đến cục cảnh sát.
Ba Thẩm và mẹ Thẩm vẫn còn bàng hoàng, liên tục hỏi liệu cục cảnh sát có làm sai không, nhưng làm sao cục cảnh sát lại có thể làm sai một việc như vậy?
Tống Đình tạm thời đưa hai người về nhà họ Thẩm, nhưng hai người già thế nào cũng không thể ngủ được.
Hoắc Chấn Đình nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Ân Tuấn, bỗng nói: “Cùng đi uống chút gì không?”
Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Một chút nữa tôi còn phải bay qua Mỹ làm phẫu thuật, không thể uống rượu.”
“Phẫu thuật gì?”
Hoắc Chấn Đình cho rằng sức khỏe của Diệp Ân Tuấn có vấn đề.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Không có gì, tiểu phẫu thôi, anh không cần lo lắng.”
Hoắc Chấn Đình mới không thừa nhận việc mình lo lắng cho Diệp Ân Tuấn.
Trước đây anh luôn cho rằng Diệp Ân Tuấn là kẻ bạc tình bạc nghĩa, năm năm qua không thấy anh thân cận với ai, hơn nữa bên ngoài còn có tin đồn về anh và Sở Anh Lạc, nhưng Thẩm Hạ Lan vừa về chưa được bao lâu, bọn họ đã ở bên nhau rồi, điều này khiến cho Hoắc Chấn Đình cảm thấy Diệp Ân Tuấn là một người đàn ông dễ thay lòng.
Thế nhưng qua hai chuyện này, anh phát hiện mình đã nhìn mặt mà bắt hình dong.
Tình cảm mà Diệp Ân Tuấn dành cho Thẩm Hạ Lan vượt qua mọi thứ, nói rằng đó là tình yêu sét đánh, anh ta không tin!
Anh ta cũng là yêu Thẩm Hạ Lan ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nếu vì Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết mà làm đến nước này, anh ta đoán vẫn là có chút khác biệt.
Nghĩ đến mối quan hệ giữa Thẩm Minh Triết và Diệp Ân Tuấn, còn sự rối rắm giữa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, Hoắc Chấn Đình châm một điếu thuốc hỏi: “Làm thế nào mà anh và cô Thẩm quen nhau?”
“Sao anh lại muốn biết?”
Diệp Ân Tuấn cũng muốn hút thuốc.
Thực lòng mà nói, sau khi Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết mất tích, ngày nào anh cũng muốn dùng nicotine để tự làm mình say, nhưng bây giờ anh không cô đơn, anh còn có Thẩm Nghê Nghê và Diệp Tranh!
Hoắc Chấn Đình rít môt hơi sâu: “Tôi muốn biết tình cảm của hai người, có lẽ tôi sẽ chọn buông tay.”
“Anh không có cơ hội!”
Diệp Ân Tuấn rất điềm tĩnh.
Nếu như có thể lựa chọn, anh ta thà rằng Thẩm Hạ Lan bị mọi người đuổi theo, còn hơn không có tin tức gì như bây giờ.
Nếu là trước đây, Hoắc Chấn Đình nghe được câu này có lẽ đã tức giận, nhưng bây giờ cũng không có tức giận bao nhiêu, sự biến mất của Thẩm Hạ Lan dường như đã lấy đi hết cảm xúc của họ.
Cảm giác trống rỗng này thật khiến người ta khó chịu.
Hoắc Chấn Đình thấy mình kì lạ, không có tiếp xúc sâu sắc với Thẩm Hạ Lan, nhưng đối với Thẩm Hạ Lan lại luôn có cảm giác quen thuộc và thân thiết, cảm giác này khiến anh ta từ đầu đến cuối không thể buông bỏ Thẩm Hạ Lan.
Anh ta không thể nào quên được cảm giác kỳ lạ khi Thẩm Hạ Lan bước ra từ xưởng vẽ của anh trai Hoắc Chấn Phong.
Cảm giác rất giống Hoắc Chấn Phong đã từng, nhưng chỉ là cảm giác.
Hoắc Chấn Phong cảm thấy có lẽ do mình nhớ anh trai quá rồi.
Bốn anh em cách tuổi nhau rất lớn, hơn nữa cha mất sớm, anh cả chiếm một vị trí rất quan trọng trong cuộc sống của anh ta.
Chính Hoắc Chấn Phong đã dạy anh ta cách làm người, cách nhập ngũ, cách trở thành người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, cách vì vinh quang của tổ quốc mà không tiếc thứ gì.
Anh ta trưởng thành đến ngày hôm nay, nhưng anh trai lại không còn nữa.
Đã rất lâu rồi anh ta không nhớ anh cả của mình đến vậy, mãi đến khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bước ra khỏi xưởng vẽ, anh ta mới chợt nhận ra người anh cả trước đây của mình cũng là một họa sĩ thiên tài, chỉ vì lời giáo huấn của tổ tiên nhà họ Hoắc, mà anh bỏ bút đi lính, trở thành một liệt sĩ, trở thành một sĩ quan.
Tâm trạng của Hoắc Chấn Đình đột nhiên khó chịu.
Anh ta thấp giọng nói: “Tôi nhất định sẽ tìm được cô Thẩm!”
“Cảm ơn anh.”
Lúc này Diệp Ân Tuấn không ghen, thậm chí còn hơi cảm kích.
Luôn cho rằng toàn bộ Hải Thành đều nằm trong tay mình, không việc gì là anh không làm được, phải đến khi con trai và Thẩm Hạ Lan mất tích, anh mới nhận ra mình không phải toàn năng.
Bây giờ có thể nhận được sự ủng hộ và giúp đỡ của nhà họ Hoắc, càng có thêm hy vọng, Diệp Ân Tuấn đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
“Vẫn không chịu nói cho tôi biết chuyện giữa anh và cô Thẩm sao? Cô Thẩm và ba mẹ cô Thẩm là chuyện gì vậy?”
Trong lòng Hoắc Chấn Đình vẫn luôn hoài nghi.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Cô ấy là vợ tôi, cách đây 8 năm tôi danh chính ngôn thuận lấy cô ấy về làm vợ. Người vợ mất tích trong vụ hỏa hoạn 5 năm trước đương nhiên là con gái ruột của ba mẹ Thẩm! Chỉ là không biết vấn đề ở đâu, mà DNA lại khác nhau. ”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Hoắc Chấn Đình lập tức kinh ngạc.
Mọi người ở Hải Thành đều biết rằng Diệp Ân Tuấn đã mất vợ cách đây 5 năm, nhưng không ai biết rằng người đó thực sự là Thẩm Hạ Lan hiện tại!
Chẳng trách họ có một mối quan hệ tình cảm sâu sắc đến vậy, chẳng lẽ Thẩm Minh Triết là con ruột của Diệp Ân Tuấn.
Thì ra là như vậy!
Khi mọi chuyện được đưa ra ánh sáng, Hoắc Chấn Đình đột nhiên có hơi thất vọng.
“Xem ra tôi một chút cơ hội cũng không có.”
“Đúng vậy.”
Diệp Ân Tuấn thật muốn cười chế nhạo, nhưng giờ anh cười không nổi.
Gánh nặng tựa như núi, ép anh đến mức có chút khó thở.
“Năm năm trước, tôi mất cô ấy. Năm năm sau, tôi lại mất cô ấy. Anh nói xem có phải giữa tôi và cô ấy thật sự không có duyên phận không?”
Diệp Ân Tuấn lẩm bẩm một mình, trông thật cô đơn.
Hoắc Chấn Đình thấp giọng nói: “Nếu không có duyên phận, năm năm sau hai người đã không gặp lại nhau rồi. Tin tôi đi, ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy. Cô Thẩm hẳn đang đợi chúng ta ở đâu đó để cứu cô ấy.”
“Bây giờ tôi mỗi ngày đều đau khổ muốn đi khắp nơi trên thế giới này để tìm tung tích của cô ấy, thậm chí còn có Thẩm Minh Triết thế nào, sống phải thấy người chết phải thấy xác, nhưng tôi không thể rời khỏi nước Mỹ.”
“Tại sao?”
Hoắc Chấn Đình không nghĩ ra có bất cứ điều gì đáng để Diệp Ân Tuấn trì hoãn việc của Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn không trốn tránh Hoắc Chấn Đình.
Giây phút khi hai người đàn ông mở lòng, không còn là kẻ thù của nhau nữa, bọn họ đã thực sự trở thành bạn bè.
Có người bạn như Hoắc Chấn Đình, Diệp Ân Tuấn cũng yên tâm.
Anh nói: “Năm năm trước, Hạ Lan sinh cho tôi một cặp long phụng, nhưng tiếc là tôi chưa từng biết đến sự tồn tại của hai người con của mình. Cách đây không lâu, tôi biết tin con gái mình vì trận hỏa hoạn cách đây 5 năm mà bị bệnh bẩm sinh khi còn trong bụng mẹ, con bé luôn ở trong bệnh viện từ khi mới sinh ra, đã 5 năm không xuất viện. Giờ đây, sinh mạng của con bé như xế chiều, cũng vì điều này, Hạ Lan mới từ Mỹ trở về với hy vọng có được kì tích từ tôi để có thể đổi lấy mạng sống của con gái. Thật tiếc trong 5 năm giữa chúng tôi có sự hiểu lầm mà cô ấy chưa bao giờ nói ra. Bây giờ Hạ Lan và Minh Triết đều mất tích, tôi mới biết tình trạng của con gái mình tồi tệ như thế nào, đây mới là lý do tôi bay đến Mỹ. ”
Hoắc Chấn Đình cả kinh.
Anh ta không thể tưởng tượng nổi một người phụ nữ dắt hai đứa con sang nơi đất khách quê người làm sao mà sống được, huống hồ còn có một đứa con gái bị bệnh bẩm sinh.
Hoắc Chấn Đình càng cảm thấy thương hại Thẩm Hạ Lan.
“Tình cảnh bây giờ như thế nào?”
“Vẫn đang chờ kết quả đối sánh. Nếu khớp tôi sẽ phẫu thuật. Đó là con gái tôi, là con gái của tôi và Hạ Lan! Cho dù chỉ có một tia hy vọng, tôi cũng sẽ không từ bỏ.”
“Phải hiến cái gì?”
Hoắc Chấn Đình thật thông minh, một ca mổ nhỏ không cần phải tìm ba ruột, hơn nữa Diệp Ân Tuấn nói đến chuyện đối sánh, anh ta ngay lập tức cảm thấy hơi bất an.
“Thận!”
Diệp Ân Tuấn không che giấu sự thật với Hoắc Chấn Đình, anh bỗng nhiên cảm thấy mình đã đứng một mình ở vị trí cao nhiều năm như vậy, thậm chí còn không có lấy một người bạn tâm giao. Còn vì việc Thẩm Hạ Lan vùi mình trong ngọn lửa cách đây 5 năm, khiến trái tim anh ấy hoàn toàn khép lại.
Anh từng nghĩ rằng mình chỉ là một xác biết đi, nhưng Thẩm Hạ Lan đã trở lại rồi.
Cô không những quay lại mà còn dẫn theo thiên thần Thẩm Minh Triết trở về, họ đã mang đến cho anh niềm hạnh phúc và sự ấm áp vô cùng, nhưng giờ đây lại đột nhiên mất tích.
Cảm giác này giống như đang đứng trên mây bỗng nhiên rơi xuống vực sâu, cảm giác lạnh lẽo thấu xương khiến anh cảm thấy hụt hẫng, thậm chí còn cảm thấy cô độc, lẻ loi.
Anh rất cần một người bạn, nhưng khi anh nhìn xung quanh, dường như không có một người bạn nào bên cạnh mình.
Mặc dù Tống Đình rất trung thành, nhưng có vài chuyện anh ta vẫn không hiểu.
Tuy bây giờ Hoắc Chấn Đình và anh không tiếp xúc nhiều, nhưng cùng là những người đàn ông mang khí chất kiêu ngạo và lãnh đạm lại khiến họ bỗng trở thành bạn của nhau. Thậm chí anh còn không biết mình đã xếp Hoắc Chấn Đình vào phạm vi bạn bè từ bao giờ, mặc cho người đàn ông này đang nhòm ngó vào vợ anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!