Đột nhiên “bùm” một tiếng, cả mặt đường dường như hơi lắc lư. Diệp Tranh không đứng vững, trực tiếp túm chặt Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đỡ cậu bé, bản thân cũng loạng choạng, nhìn về chỗ phát ra tiếng nổ, vậy mà là chiếc xe chết máy của mình!
Sắc mặt của Diệp Tranh và Thẩm Hạ Lan đều thay đổi.
Nếu như vừa rồi bản thân Thẩm Hạ Lan xuống xe kiểm tra nguyên nhân chết máy của chiếc xe, Thẩm Hạ Lan của bây giờ đoán chắc sớm đã thành một đống tro tàn rồi.
Nhận thức như này khiến Thẩm Hạ Lan sợ hãi không thôi. Diệp Tranh trực tiếp túm chặt tay của cô, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Đám Diệp Ân Tuấn nghe thấy tiếng nổ thì tức tốc chạy ra.
“Xảy ra chuyện gì?”
Khi anh nhìn thấy chiếc xe bị nổ là xe của nhà mình, sắc mặt bỗng tái đi vài phần.
Mắt của Diệp Minh Triết bỗng đanh lại.
“Mẹ.”
Cậu bé nhấc chân chạy, trong mắt ngân ngấn nước mắt.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Minh Triết đi ra, nhìn vẻ mặt của cậu bé là biết cậu bé bị dọa sợ rồi, vội vàng đi tới túm cánh tay của Diệp Minh Triết.
“Minh Triết, mẹ ở đây, Tranh cũng ở đây, mẹ với Tranh không ở trên xe.”
Tiếng của Thẩm Hạ Lan đã kéo ánh mắt của Diệp Minh Triết lại.
Cậu bé vừa mới hòa hoãn trước cái chết của Sa Sa, hiện nay xe của mẹ lại phát nổ, Diệp Minh Triết cũng có hơi không phản ứng kịp, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì lập tức lao vào trong lòng cô, cả người đều run rẩy.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy tiếng của Thẩm Hạ Lan thì bỗng nhìn qua bên này, phát hiện Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh bình an vô sự thì mới thở phào.
“Xảy ra chuyện gì?”
Anh chạy tới, nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Hạ Lan nói ngắn gọn sự việc một chút thì đã có người bắt đầu cứu hỏa.
Diệp Ân Tuấn biết được là nhắc nhở của Diệp Tranh thì không khỏi xoa đầu của cậu bé, thấp giọng nói: “Cảm ơn con, Tranh.”