Thẩm Hạ Lan vẫn có hơi không yên tâm lắm.
Không lâu sau, bên trong vang lên quốc ca, tám quân nhân khiêng cáng đi ra.
Một cô gái trẻ khoảng 18 tuổi nằm trên cáng, sắc mặt của cô ta cực kỳ trắng bệch, trên người đắp quốc kỳ, binh sĩ xung quanh đều bỏ mũ xuống, vẻ mặt đau buồn.
“Đây là...”
Thẩm Hạ Lan lần đầu tiên ý thức được sự tôn nghiêm và trang trọng của cái chết.
Cô nhìn chồng và con trai của mình.
Diệp Ân Tuấn và Diệp Minh Triết đi mỗi người một bên bên cạnh chiếc cáng.
Mắt của Diệp Minh Triết đỏ hoe, mũi cũng đỏ, mấy đứa trẻ đằng sau có đứa đã khóc nức nở.
Sự bi thương này Thẩm Hạ Lan không thể mường tượng được, nhưng đột nhiên lại xảy ra một chút cảm giác ngưỡng mộ.
Con người sống một đời, nếu như cuối cùng chết như này, vậy cũng là cái chết vẻ vang rồi.
Đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp như vậy.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng khó chịu.
Xe quân đội đợi ở bên ngoài, tất cả quân nhân khiêng Sa Sa đến nghĩa trang liệt sĩ.
Trước mặt chạy đến một người phụ nữ trung niên, khoảnh khắc nhìn thấy Sa Sa, cảm xúc bỗng sụp đổ.
“Con gái! Con gái ngoan của tôi!”
Người phụ nữ khóc đến xé ruột xé gan, người nghe cũng phải rơi lệ.
Thẩm Hạ Lan bỗng có hơi sợ hãi.
Sợ có một ngày Diệp Minh Triết cũng sẽ bị người khác khiêng trở về như vậy.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng như vậy thì Thẩm Hạ Lan đã cực kỳ đau lòng rồi.
Không!
Cô không muốn con trai như vậy!
Tuyệt đối không thể!
Thẩm Hạ Lan hạ quyết tâm, nhất định phải kéo Diệp Minh Triết ra khỏi quân đội.
Cô không có giấc mơ thiên hạ đất quốc, cô chỉ hy vọng con trai của mình bình an, khỏe mạnh ở bên cạnh mình.
Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô không xứng làm vợ quân nhân cũng được, tóm lại cô không thể để con trai của mình lên tiền tuyền và chiến trường nguy hiểm như thế được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!