Diệp Minh Triết cũng nắm tay của cô bé nói: “Đến tết, em sẽ đến chúc tết chị.”
“Ừ.”
Tô Thanh rất là cảm động.
Nhìn thấy dáng vẻ rất bình thường của con trai hiện nay, Thẩm Hạ Lan thật sự khó thể tưởng tượng Diệp Minh Triết sau khi nhân cách phân liệt thì sẽ như nào.
Cô đè nén tâm trạng của mình, cười rồi nói: “Minh Triết, bắt đầu từ mai chúng ta sẽ chuyển đến chỗ ông cố ở chung, có được không?”
“Được.”
Diệp Minh Triết trả lời rất dứt khoát.
Thẩm Hạ Lan nhìn gương mặt trắng bệch của cậu bé, không khỏi càng thêm đau lòng.
“Con trai ngoan, bên ngoài tuyết rơi rồi. Chúng ta vẫn là quay về sớm thu dọn đồ đạc thôi, người làm đều được ba con cho nghỉ tết rồi, ngày mai chúng ta phải tự mình chuyển nhà qua bên kia.”
“Không sao, mẹ, có con ở đây.”
Diệp Minh Triết thể hiện dáng vẻ của đàn ông nhỏ.
Cậu bé càng như như vậy, Thẩm Hạ Lan càng đau lòng.
“Được, mẹ biết có con, có điều có khi con cũng phải coi mình là một đứa trẻ, con phải biết, mẹ cũng cần không gian và vũ đài để thể hiện, con tốt xấu gì cũng phải để mẹ cảm thấy mình không phải vô dụng như vậy, có được không?”
Thẩm Hạ Lan nói như kiểu làm nũng.
Diệp Minh Triết bỗng có hơi ngại rồi.
“Mẹ, mẹ có phải tìm nhầm đối tượng làm nũng rồi không? Lão Diệp đâu?”
Khóe miệng của Thẩm Hạ Lan có hơi giật giật.
Nhìn đi, đây chính là con trai của cô.
Cô rõ ràng rất quan tâm thằng bé có được không hả?
“Ba con đi tìm chú Tô Nam rồi, có vài lời muốn nói. Bắt đầu từ mai con khả năng sẽ không đến đây nữa, cho nên ba con muốn hỏi chuyện tư vấn tâm lý của con tới đâu rồi.”
Lời của Thẩm Hạ Lan bỗng khiến Tô Thanh có hơi ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng thu liễm ánh mắt, cảm xúc có hơi sa sút.
Diệp Minh Triết mẫn cảm nhận ra cảm xúc của Tô Thanh thay đổi, vội cười nói: “Chị Thanh, cho dù em không tới cũng không sao, chúng có thể gọi video call hằng ngày.”