"Không phải chỉ là đón đứa bé thôi sao? Trị liệu tâm lý của Minh Triết vẫn chưa xong, chờ xong rồi sẽ cho nó trở về. Anh yên tâm, sẽ không muộn giờ ngày mai đi đến chỗ ông cụ Tiêu của mọi người đâu!”
Diệp Ân Tuấn lại ngây ra một lúc.
"Minh Triết đang làm trị liệu tâm lý sao?”
"Đúng vậy."
Tô Nam nhẹ gật đầu.
Diệp Ân Tuấn lập tức nhíu mày lại.
"Laptop của Minh Triết đâu?"
"Nó mang laptop đến làm gì! Anh sao vậy?”
Tô Nam thấy sắc mặt Diệp Ân Tuấn không được tốt, lúc này mới nhận ra điều gì đó, vội vàng hỏi.
Diệp Ân Tuấn hỏi căn phòng Diệp Minh Triết đang làm hỗ trợ tâm lý, lập tức nhấc chân đi tới.
Tô Nam kéo anh lại, thấp giọng nói: “Bây giờ tôi đang thôi miên cậu bé, lúc này tốt nhất anh đừng làm ồn, tránh xảy ra bất trắc. Anh cũng biết, đối với chấn thương tâm lý sau khi nổ súng thì cách bù đắp tâm lý tốt nhất chính là thôi miên dẫn dụ. Bây giờ là thời kỳ mấu chốt, ngày cuối cùng, anh cũng đừng…”
"Tôi biết rồi!”
Diệp Ân Tuấn ép buộc mình bình tĩnh lại.
Anh ở ngoài cửa sổ nhìn thấy Diệp Minh Triết nằm trên giường, nhắm mắt lại, rõ ràng là đã tiến vào trạng thái thôi miên, mà Tô Thanh đang ở bên cạnh cùng cậu bé, tay vẫn luôn nắm tay Diệp Minh Triết.
Tuổi hai đứa bé chênh lệch không nhiều, nhưng Tô Thanh chăm sóc Diệp Minh Triết rất chu đáo, thỉnh thoảng lại lau mồ hôi trên trán cho cậu bé.
Diệp Minh Triết nhíu chặt lông mày lại, rõ ràng cảm giác không phải quá tốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!