Tin tức này vô cùng bảo mật, nhưng Phương Nguyên lại có thể lấy được, điều này nói rõ thực lực của anh ta không thể khinh thường.
Trái tim Thẩm Hạ Lan ít nhiều an ổn xuống, nghĩ như vậy có lẽ tình cảnh của Phương Nguyên ở nước T có lẽ vẫn ổn.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan cười nói: "Anh, tin tức này em đã biết từ lâu rồi."
"Ồ?"
Phương Nguyên tưởng do Diệp Ân Tuấn nói, vừa định hỏi thì lại nghe Thẩm Hạ Lan nói: "em có người nội ứng ở bên cạnh Vu Phong."
Lời này trực tiếp khiến Phương Nguyên chấn kinh.
Vu Phong là ai chứ?
Một người khôn khéo xảo trá như vậy, vậy mà Thẩm Hạ Lan lại có thể đem người đưa tới bên cạnh Vu Phong?
Phương Nguyên thực sự không dám tưởng tượng chuyện này khó khăn đến cỡ nào.
"Hạ Lan, em muốn làm gì?"
Phương Nguyên lo lắng.
Anh ta vẫn cho rằng Thẩm Hạ Lan vẫn còn nhỏ, phu nhân nhà giàu nhàn rỗi không việc gì nên mở một công ty truyền hình chơi đùa cho đỡ chán, thế nhưng chỉ một câu nói này của Thẩm Hạ Lan đã để Phương Nguyên ý thức được mình sai.
Thẩm Hạ Lan cười nói: "em có thể làm gì chứ? Tự vệ mà thôi. Vu Phong vẫn luôn nhằm vào em và Ân Tuấn, thậm chí nhiều lần còn muốn lấy mạng của chúng em, nói một câu không dễ nghe là chúng em và anh ta là kẻ thù không đội trời chung. Mặc dù con người của em không thích phiền phức, nhưng cũng không thích để cho mình lúc nào cũng ở trong hoàn cảnh nguy hiểm. Đối với em mà nói thì Vu Phong chính là nguy hiểm cực lớn, nếu có thể, em rất hi vọng mình có thể tự tay giải quyết hết phiền toái này. Cho nên em có thể phái người tới bên cạnh anh ta cũng không có gì là lạ. Anh, đừng coi em là cô gái nhỏ, không phải đâu."
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Phương Nguyên trầm mặc.
Qua vài giây đồng hồ, Phương Nguyên nhỏ giọng nói: "Nghe lời anh, nếu chuyện em có nội ứng bị lộ thì cứ đẩy lên người anh, tuyệt đối đừng để mình dây vào. Lập trường của anh và thằng ba trái ngược nhau, Vu Phong lại là người của thằng ba, nói là anh sẽ không ai nghi ngờ."